Dương Đình thoái mái đứng ở nơi đó, quay về phía Chung Tình chậm rãi đưa tay ra, Chung Tình đứng dậy, cũng đưa tay ra, hai người tay nắm lấy nhau: “Chào cô, tôi tên Dương Đình.”
Chung Tình chậm rãi nở nụ cười như gió xuân, khiến Dương Đình có chút lóa mắt: “Chào cô, tôi tên Chung Tình.”
Tay của bọn họ, chỉ hơi nắm lấy nhau một lát, sau đó liền buông ra.
Dương Đình ngồi ở ghế salon bên cạnh Dịch Giản và Chung Tình, nhìn Dịch Giản mĩm cười: "Giản, anh giấu chuyện anh kết hôn cũng kỹ quá đi, nếu không phải Tần Diệp gọi điện thoại cho em, em cũng không biết anh đã kết hôn đó. Anh cũng thật lợi hại, có thể che giấu một cách kĩ càng để không một ai biết như vậy.
Dịch Giản liếc mắt nhìn Dương Đình, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
Dương Đình giống như rất hiểu rõ tính cách của Dịch Giản, xoay đầu, mĩm cười với Chung Tình: “Chung tiểu thư, cô cũng thật may mắn, Giản là người đàn ông tốt, có thể nắm chặt anh ấy là một việc không hề dễ dàng! Tôi quen biết Dịch Giản đã mấy năm, nhưng chưa bao giờ thấy Dịch Giản để ý tới bất kỳ người phụ nào, mọi người còn cho rằng Dịch Giản không thích phụ nữ nữa đó, cô thật sự quá may mắn.”
Dương Đình mở miệng gọi một tiếng Giản, gọi một cách rất tự nhiên như vậy, Chung Tình không biết tại sao, nghe vào trong tai, cảm thấy có chút đâm chọt, có chút khó chịu, thế nhưng vẻ mặt cô vẫn duy trì nụ cười thoải mái.
Chỉ là phía sau nụ cười đó, che giấu một chút tự ti.
Cô chưa từng ra nước ngoài, cũng không có bằng cấp cao, chỉ là một người phụ nữ Trung Quốc bình thường đến không thể bình thường hơn, chưa từng nhìn đến thế giới bên ngoài là như thế nào. Cô ở trước mặt những người phụ nữ khác, có thể được xem là thông minh hơn một chút, thế nhưng hiện tại đụng tới Dương Đình, cô ấy mặt mày hớn hở, khí chất hào phóng, quả thật đả kích cô rất nhiều.
Chung Tình chưa từng nghĩ tới, một cô gái lại có thể có khí thế như vậy.
Khí thế này, giống như của nữ anh hùng vậy.
Cô nghĩ, Dương Đình cũng không khác gì Hoa Mộc Lan ở trong sách sử cả.
Dịch Giản nghe thấy lời nói của Dương Đình, cười một tiếng, hắn nhìn Dương Đình, chậm rãi mở miệng: “Lẽ nào, em không phải là phụ nữ sao?”
Dương Đình hài lòng, không chậm trễ nói tiếp: “Ở trong mắt của anh, anh cảm thấy em là phụ nữ sao?”