Một khi nghĩ tới, đáy lòng cũng khẽ run rẩy.
Đúng vậy, nếu giữa bọn họ vẫn còn chân thật và cảm động như thế, quay về phía nhau, vậy cũng tốt.
Chỉ tiếc... Anh biết, tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà thôi.
Cô, chưa bao giờ quên mất mục đích của mình.
Dịch Giản muốn có chút sững sờ, mắt của anh hơi rũ xuống, che giấu con ngươi đen nhánh, ở dưới ánh đèn trông có vẻ ưu thương vô cùng, như ẩn như hiện.
Gương mặt trắng noãn hơi đỏ lên, mím môi, ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích...
Ngày mai... Cô sẽ là cô dâu của anh rồi.
Cô dâu duy nhất trong cuộc đời này của anh...
===============================================================
Giăng đèn kết hoa vui vẻ.
Cả Cố Viên, đều như bị chìm vào sắc đỏ.
Hôn lễ của thiếu tướng rất bất ngờ, không có gì báo trước, cả thành phố X cũng bị oanh động.
Nếu tính đến những nhân vật hiển hách, đa phần cũng xuất hiện từ nhà họ Dịch.
Sáng sớm, Chung Tình đã bị người hầu gọi dậy mặc đồ trang điểm, quay tới quay lui ước chừng ba tiếng mới xong.
Hôn lễ được cử hành lúc chạng vàng.
Chung Tình vẫn quy củ ngồi trong Cố Viên.
Hôm nay anh mặc bộ lễ phục màu đỏ của Trung Quốc cổ, không nhìn ra buồn vui, đứng ở nơi đó, nói là đón khách, tuy nhiên lại mang dáng vẻ mọi chuyện không liên quan, toàn thân như biến mất, khí chất quanh người vẫn khiến người khác không dám lại gần, nhưng vô số khách cũng khách khí cúi đầu chúc anh theo bản năng.
Hơn nữa còn có rất nhiều người hầu đứng ở cửa nhìn anh, tất cả đều mất hồn.
Hôn lễ của nhà họ Dịch vẫn còn chịu ảnh hưởng tử truyển thống năm nghìn năm của Trung Quốc, kiệu hoa tám người khiêng, những chi tiết rườm rà cũng không bị bỏ sót.
Vì Chung Tình ở Cố Viên, tiệc mở viện phía Đông nhà họ Dịch nên còn cần phải rước dâu, cho nên, sau khi cửa sau nhà họ Dịch mở ra, thiếu tướng cưỡi ngựa từ cửa trước, đi quanh thành phố X một vòng, đi vào từ cửa sau, đón Chung Tình, lại đi quanh thành phố X một vòng, trở lại cửa trước rồi vào nhà họ Dịch.
Anh ngọc thụ lâm phong, cao cao tại thượng, đi qua phố lớn ngõ nhỏ thành phố X lại khiến nhiều người tranh nhau ra ngoài nhìn.
Dịch Giản không thích đám đông, cũng có chút không được tự nhiên, nhưng Từ ngang vẫn phát hiện anh đang cố ý bắt mình phải thật thản nhiên.