Chung Tình cũng là nghe xong, trên mặt cũng dần có vẻ hâm mộ.
Dịch Giản nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu hơn, anh vươn tay, vuốt ve mái tóc dài của cô, nhẹ giọng nói: “Nếu như có thời gian, tôi dẫn em đi đến đấy.”
“Được...” Chung Tình đồng ý trong vô thức.
Dịch Giản gật đầu, nhìn cô chăm chú, không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đây có phải là một lời... Ước định hay không?
...
Nhất thời Dịch Giản không nói gì, không khí cũng hơi có chút cứng nhắc, Chung Tình mở to mắt, rất là tò mò hỏi một câu: “Nghe vậy, có lẽ quốc gia kia rất tốt, hơn nữa Trung Quốc binh hoang mã loạn vô cùng, tại sao anh lại muốn trở lại đây?”
“Vẫn luôn muốn trở về.” Lúc nói chuyện, đáy mắt Dịch Giản lóe ra một tầng sáng, ánh sáng ấy rất nghiêm túc.
“Tại sao? Chẳng lẽ anh nhớ nhà sao?” Chung Tình tò mò hỏi.
Nếu như đổi lại là bình thường, tất nhiên Chung Tình không dám tự tiện hỏi Dịch Giản vấn đề như vậy.
“Không phải.” Dịch Giản lắc đầu, nhìn ánh mắt của Chung Tình, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh trở nên rất là ôn tồn, khuôn mặt anh, tuấn mỹ phi phàm, thậm chí còn mang vài phần mông lung, “Bởi vì... Trong nước có một cô gái mà tôi luôn nhớ... Cho nên tôi muốn trở về, nếu như trở về chậm, tôi sợ... Sợ cô ấy... Sẽ đi theo người khác.”
Anh nói rất nghiêm túc, ngữ điệu vốn rất bình thường, từ miệng của anh lại trở thành những lời vô cùng thâm tình, từng chữ từng chữ được nói ra ngoài, thậm chí còn chân thật hơn cả mấy bản tình thoại kia.
“Vì một cô gái mà trở về sao?” Chung Tình cẩn thận hỏi ngược lại, trong đầu cô lại dần hiện lên chút chuyện đã xảy ra, hô hấp cũng dần chậm đi, cô nhìn anh, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng hỏi: “Cô gái kia là ai vậy?”
Không phải là cô...
Nhưng nếu như là cô, vì sao anh về nước, đợi đến khi cô cửa nát nhà tan thời gian mới xuất hiện.
Nếu như thật sự là cô, nếu như anh thật yêu mình, khi vừa về nước, chắc chắn sẽ đi tìm cô, sẽ ra tay, cứu người nhà của cô.