Anh chỉ cảm thấy, lúc này, nếu là anh không nói, có lẽ cả đời này, cũng không có cơ hội nói ra.
Anh tôn trọng cô, hi vọng cô hạnh phúc tự đáy lòng, còn những ý nghĩ kia, nhưng nếu cô thật... Hi vọng một thân một mình vui vẻ, một thân một mình hạnh phúc, như vậy, anh vì cô, cam nguyện từ bỏ cô.
Chẳng qua là, có mấy lời, có lẽ tối nay không nói, từ đó về sau, hoàn toàn liền đánh mất cơ hội này.
Những lời đó, anh giấu nhiều năm như vậy, luyện tập quá vô số lần, ở đáy lòng, một lần một lần luyện tập, anh không dám nói, sợ cô chạy mất.
Bởi vì quá yêu, cho nên mới phải nhìn chung quanh như thế, do dự, cẩn thận.
Bởi vì quá yêu, cho nên mới phải trông gà hoá cuốc như thế, lo được lo mất, trằn trọc trở mình.
Bởi vì quá yêu... Quá mức yêu... Quá mức muốn phải lấy được, cho nên, mới thấy cô ở trước mắt của mình, liền không dám nói ra bất kỳ lời nào kinh sợ đến cô, hù dọa cô chạy mất.
Bởi vì quá yêu... Cũng không quan tâm bản thân mình... Yêu đến không biết yêu như thế nào, cho nên, mới có thể sợ làm gì đó, cô sẽ buồn bực, mới không biết làm như thế nào.
Bởi vì quá yêu... Chưa bao giờ tiếp xúc qua tình trường, việc này anh như tờ giấy trắng, lo lắng về ý nghĩ của cô, nhưng không biết, rốt cuộc, mình làm như thế nào!
Hết thảy, tất cả cũng vì quá yêu... Quá yêu... Quá yêu...
Dịch Giản nhẹ nhàng thở một hơi, chậm rãi giơ tay lên, dịu dàng như nước vuốt ve lên tóc của Chung Tình, nhìn ánh mắt của cô, “Dịch Giản.”
Chung Tình ngẩng đầu lên, cô theo bản năng muốn ngăn hai tai của mình lại, không muốn nghe, không muốn nghe... Cô cảm thấy vào giờ phút này, cô cũng đang sợ, tuy nhiên không thể nào ngăn được giọng nói của anh, lại một lần nữa chui vào trong tai của mình.
“Mãi yêu.”
Giọng hát của anh thật rất êm tai, cũng không nhìn thấy môi của anh mở ra, nhưng hai chữ ấy lại nhẹ nhàng thốt ra.
Hai chữ sau cùng của anh cũng khiến cô động lòng, tim đập mạnh lên, thậm chí thấy hai mắt của mình cũng đau ê ẩm rồi..