Đi được hai bước, cô đứng ở cửa chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Giản đang chăm chú nhìn Chung Tình, hình ảnh như vậy thật chói mắt.
Hắn yêu cô ta... Chắc chắn đã yêu...
Hà An Viện cảm giác bên trong cổ họng rất đau, giống như có một cái gì đó sắp tràn ra ngoài, giống như sẽ cất giọng khóc rống lên.
Chỉ cần cô thở nhẹ một cái, sẽ cảm thấy rất đau.
Cô giống như một đứa con nít đang lạc đường, không tìm được đường về, chỉ có thể cố chấp đi về phía trước, cho dù biết con đường phía trước vô cùng nghiệt ngã, nhưng vẫn đi tới cùng.
Cô không cách nào hận Thiếu Tướng, đó là loại tình yêu một khi yêu sẽ yêu đến tận cùng, yêu đến nỗi muốn hận cũng không được, muốn bỏ cũng không được.
Cô biết... Hắn yêu người phụ nữ kia, cũng giống như cô yêu hắn.
Yêu đến... Khắc vào trong xương.
Hà An Viện đi một cách vội vàng, quyết tuyệt như vậy.
=================================================================================
Mọi người ngồi cùng một chỗ, nói chuyện với nhau, Chung Tình cảm thấy hơi mệt mỏi nên muốn đi nghỉ ngơi.
Lúc cô không đứng dậy, Dịch Giản không có phát hiện bụng cô lớn như vậy, cô vừa đứng lên, vẻ mặt của hắn cũng có chút thay đổi.
Đó là người phụ nữ mà hắn yêu, trong bụng người phụ nữ hắn yêu, có đứa con của hắn.
t r u y e n c u a t u i n e t
Bọn họ là người một nhà.
Bây giờ, thế nhưng tại sao mỗi người lại đi mỗi ngã?
Dịch Giản nhìn chằm chằm cái bụng Chung Tình, không nói gì, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ, chốc lát sau đã biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn không thể suy nghĩ nhiều... Nếu như suy nghĩ nhiều, hắn sẽ phát điên, sẽ điên mất, sẽ làm ra chuyện không có lý trí...
Có thể, sẽ đẩy cô... Vào trong địa ngục, kéo cô trở về bên cạnh mình.
Sau khi Dịch Giản nhìn thấy Chung Tình rời đi, hắn cũng đứng dậy theo, không nói tiếng nào trở về Cố Viên.
...
Cho dù đã uống rượu, Dịch Giản cũng không cảm thấy buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo đến đáng sợ. Lẳng lặng ở trong phòng khách, ngẩn người đến giữa đêm.
Từ Ngang lo lắng cho Dịch Giản, không nhịn được gõ cửa, bưng một ly sữa bò và một ít đồ ăn khuya đi vào.
“Thiếu Tướng... Ăn một chút, rồi nghỉ sớm.”