Bên hồ gió thổi tới từng trận, làm cho bộ sườn xám cô đang mặcxốc lên, lộ ra hai chân thẳng tắp trắng noãn như ẩn như hiện.
Ánh mắt Dịch Giản... Tối lại.
Hồ này, gió nổi lên rồi.
Hắn có cảm giác, thân thể này, gió cũng nổi lên rồi!
Hắn lười biếng cúi đầu, nhìn cô, đôi mắt nơi sâu xa, nhưng mang theo vài phần lạnh nhạt, ánh sáng trên người biến mất, chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
Tim Chung Tình đập rất nhanh, có chút miệng đắng lưỡi khô, vốn tưởng rằng mình như vậy, hắn sẽ né tránh hoặc đẩy ra, không ngờ hắn chỉ lười biếng nhìn cô, hoàn toàn không có bất kỳ hành động khác.
Đáy lòng Chung Tình chậm rãi trầm xuống.
Xem ra, hắn cũng không giống như mọi người hay đồn đại, chẳng qua cũng chỉ là... Một người đàn ông bình thường.
Gặp phải con gái xinh đẹp, vẫn sẽ tâm động, vẫn sẽ hành động.
Đáy lòng Chung Tình dần mở rộng.
Tối nay, côchắc chắn thành công rồi!
Chung Tình không nhịn được càng lúc càng to gan, trong lòng sỡ dĩ còn sợ Dịch Giản, cũng hơi buông lỏng xuống một chút, đôi mắt hơi sâu xa, trong mắt ẩn chứa hai chữ... Con nít!
Tay Chung Tình, choàng vào cổ Dịch Giản, mở to đôi mắt như nước, tư thái giống như Lưu Vân hơi xoay người một cái, an vị ở trên hai chân của Dịch Giản.
Cô ôn hoà nhìn Dịch Giản, trong lúc đó, bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên đỏ hai gò má.
Dịch Giản nhìn người con gái này, hắn cảm giác được hắn cũng không thể chống cự lại sức hấp dẫn của cô.
Hắn ở trong lòng, hỏi câu hỏi này... Tại sao... Lại là cô?
Thế nhưng, hắn lại phát hiện, hắn hoàn toàn không thể giải thích vấn đề này.
Giờ phút này, hắn cảm giác được trong đôi mắt của mình, chỉ tồn tại người con gái này.
Hắn biết, cô không dám nhìn thắng vào mắt hắn, lúc nào cũng né tránhhắn.
Hơn nữa còn cực lực giả bộ nở nụ cười dịu dàng, còn mang theo một chút mùi vị phong trần, thế nhưng vẫn không che giấu nổi bản tính trong trẻo của mình, khiến người ta không nhịn đượcmuốn nuốt cô vào trong bụng.
Chỉ cần côở bên người... Ở bên cạnh hắn...