Ánh mắt Dương Đình có chút hoảng hốt, xoay đầu, nhìn Chung Tình, cười khẽ: “Cô biết người cậu ấy thầm yêu, là ai không?”
Chung Tình lắc đầu, trong mơ hồ, cô có cảm giác mình biết là ai.
Nhưng cô lại không dám xác định.
“Cô bé kia, chính là cô, Chung tiểu thư.”
Bạc Địch khẽ mở môi, không chút lưu tình, vạch mở mọi chuyện.
Chung Tình hơi sững người, lui về phía sau hai bước, nơi sâu thẳm trong ánh mắt của cô tràn ngập sự rung động.
Thì ra, anh vẫn yêu cô bé kia, từ đầu đến cuối cũng là một người, đều là cô.
Thì ra, từ ngày thứ nhất khi cô vào nhà họ Dịch, anh đã dẫn cô đến bên cạnh anh từng chút một.
Thì ra kết quả lại là như vậy.
Mắt Chung Tình đã đong chút nước.
Cô không nói ra được lời nào.
Nghê Y nhìn Chung Tình, tò mò hỏi: “Chung tiểu thư, cô có thể kể quá trình lúc trước cô quen Dịch Giản cho chúng tôi biết không?”
Chung Tình không lên tiếng.
Cô không nhớ rõ.
Cô thật sự không nhớ rõ.
Mặt, trắng bệch.
Môi, run rẩy.
Nhìn phía xa, người đàn ông đang nói chuyện với Tần Diệp, tầm mắt, dần trở nên mơ hồ.
Cô mơ hồ cảm nhạn được đáy lòng của mình, đang dần run rẩy, đang tan vỡ từng chút một
Một chút trên bức tường, đang tan vỡ.
...
“Giản, cậu muốn làm gì?” Tần Diệp cười, hỏi.
Dịch Gỉản nhìn Tần Diệp, quan sát từ trên xuống dưới một lần, vươn tay, ngoắc ngoắc Tần Diệp, Tần Diệp tiến lên trước, Dịch Gỉản chậm rãi nói ra yêu cầu của mình.
Tần Diệp nhướng mày: “Không thể nào, yêu cầu của cậu cũng quá khó khăn, điều này sao có thể làm được?”
Dịch Gỉản híp mắt, tầm mắt dừng lại trên quần của Tần Diệp, Tần Diệp lau mồ hôi, tiếp tục nói: “Giản, chuyện này căn bản là làm không được, nhanh nhất cũng cần một ngày, một ngày đấy!”