“Thiếu tướng... Ngay từ lúc ban đầu, tôi đã đồng ý với Chung Tình, chỉ cần cô ấy có thai, có đứa nhỏ này, tôi sẽ cho cô ấy một danh phận, huống chi, Dịch Hân rất thích Chung Tình... Nếu như nó còn sống, có lẽ nó cũng hi vọng Chung Tình sẽ làm vợ mình... Cho nên, tôi làm mẹ, thật sự muốn thay nó hoàn thành giấc mộng của mình.”
Chung Tình nghe lời của đại phu nhân, âm thầm cắn răng.
Thật ra thì, ngày này, sớm muộn gì cũng tới.
Cô khẽ nghiêng đầu, thầm tính toán, Thiếu tướng không hề có ý gì khác với mình... Anh... Vẫn luôn lạnh nhạt với cô, huống chi, ngày đó, cô đi ra ngoài với anh, vốn cho rằng anh có chút thích cô, sau khi dò xét lại phát hiện, anh lãnh đạm vô cùng, hoặc giả đều là do cô suy nghĩ nhiều.
Chẳng qua là... Cô vẫn luôn cảm thấy anh và Hà An Viện có chút gì đó, nhưng tối nay, anh lại coi thường Hà An Viện như thế, nhưng anh lại như đã quen lâu với dì tứ, không lẽ vị thiếu tướng này lại thay đổi rồi sao?
Chung Tình ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn bóng lưng Dịch Giản, cô nghĩ, có lẽ cô đã lo lắng quá nhiều.
Dịch Giản đứng tại chỗ, không nhúc nhích, thật ra thì đối với anh mà nói, đúng là không tìm được cử động nào tốt hơn.
Khẽ động, sẽ bộc lộ cơn giận của mình.
Một loại tức giận vì bị lừa gạt!
Anh, lần này, tức giận hơn so với bất cứ lần nào!
Anh không ngờ, giữa đại phu nhân và Chung Tình còn có giao dịch như thế!
Khó trách, cô không còn cách nào mà tìm đến anh, trao đổi nhiều điều kiện đến vậy.
Anh sợ cô gặp nhiều phiền phức, dù không muốn cũng phải đồng ý, suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ cô an toàn mọi nơi, thậm chí... Còn tuỳ theo tính tình của cô, tận lực không để cho chuyện hai người lộ ra ngoài ánh sáng, thay cô sắp xếp nhiều như vậy.
Anh sợ cô nghi ngờ lúc đầu còn trì hoãn việc trong quân thêm mấy ngày để ở cạnh cô.
Thân thể anh không tốt, không nên làm nặng, nhưng, anh hỏi kỳ kinh nguyệt của cô, biết những ngày kia rất an toàn, cố ý không hề tiết chế mà làm...