Anh chậm chạp nói ra hai chữ cuối cùng, ánh mắt cũng nhìn thẳng ánh mắt của cô.
Bọn họ người nào cũng không nói gì, người nào cũng không hô hấp được, gian phòng an tĩnh quỷ dị.
Ước chừng nhìn nhau được một phút.
Một phút, ánh mắt cũng nhìn nhau không chớp một cái.
Anh giống như là muốn đem cô ghi xuống, mà cô, như là muốn đem anh ghi xuống.
Bọn họ trong khoảnh khắc đó, phảng nếu là có một ảo giác, ảo giác, đó chính là cả đời... Đó chính là một đời...
Dịch Giản hít sâu.
Tay của anh nắm tay cô, cũng hơi dùng lực.
Cô đột nhiên bị này sức lực của anh làm bừng tỉnh, đầu óc lập tức kinh tỉnh lại, cô... Anh... Bọn họ, tại sao có thể như vậy?
Cô trong lúc bất chợt cảm thấy không có dũng khí, không có dũng khí tiếp nhận lời anh nói.
Suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, môi của cô run lên.
“Thiếu... Thiếu tướng... Anh đừng bảo là... Nói...”
Cô liều mạng toàn lực, muốn ngăn cản anh.
Thế nhưng anh lại kéo tay của cô, đặt ở tim của mình, đầu ngón tay của anh hơi lạnh, đang run rẩy, ánh mắt chuyên chú vững vàng nhìn cô: “Chung Tình.”
Chung Tình hoàn toàn không nhúc nhích, cô theo bản năng muốn rút tay về, thế nhưng anh lại chặt chẽ nắm lấy, không chịu buông ra.
Tim của anh đập rất nhanh, một cái đập xuống, truyền đến bàn tay của cô, khiến cho lòng của cô, cũng giống như tiếng đập, mỗi một nhịp đập đều rất dồn dập.
“Chung Tình... Anh thích em... Em biết không? Anh cũng không biết sao lại vậy, mỗi lần nhìn thấy em, nhớ đến gương mặt của em, tuy nhiên lại sợ nhìn thấy em, mỗi một lần gặp em, cũng khó quá, vẫn không khống chế được muốn gặp em...”
“Thật ra thì anh cũng không biết thế nào, biết rất rõ ràng, những chuyện anh làm, em không thích, nhưng anh vẫn muốn làm, chỉ có làm như vậy, anh mới có thể cảm giác được em ở bên cạnh anh, ânh không phải là đang nằm mơ... Nói thật buồn cười, mơ ước nhiều năm như vậy, mơ đến bây giờ, anh đã phân không rõ, cái gì là thực tế, cái gì là mộng cảnh.”