“Này, ý của cô là, thật ra thì cho tới nay, Dịch Giản, đều hoàn toàn trong sạch sao? Đứa con trong bụng cô, cũng không phải là của Dịch Giản?”
“Dĩ nhiên không phải.” Dương Đình cảm thấy buồn cười, nói: “Tôi cùng Giản, làm sao có thể? Cô có biết không, ban đầu lên đại học, rất nhiều cô gái thích cậu ấy, cậu ấy nhìn cũng không nhìn một cái, lòng chỉ có một mình cô, cho nên, làm sao có thể có quan hệ với tôi chứ! Hơn nữa còn có cô gái nào đó nói với cậu ấy... Chỉ cần trao thân cho cậu ấy một đêm là đủ, kết quả cô biết ra sao không? Bị Giản đuổi chạy mất! Lúc ấy chúng tôi cũng cười cậu ấy rất nhiều... Giản thật sự là một người đàn ông tốt, cô phải tin tưởng cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không phản bội ngươi!”
Chung Tình nghe những lời này, sững người, hồi lâu sau, cô mới từ từ nói: “Tôi cảm thấy... Dường như anh ấy vẫn luôn trêu tôi...”
Dương Đình nghe được lời như vậy, không nhịn được bật cười: “Giờ cô có còn nghi ngờ gì tôi nữa không? Lúc nào đấy tôi sẽ dẫn Lý Hạ đi xem các ngươi.”
Chung Tình xin lỗi Dương Đình: “Không có... Ngại quá, là tự tôi hiểu lầm!”
“Không sao, ai cũng sẽ hiểu lầm cả, tôi không nghĩ nhiều đâu.”
Nói một hồi, hai người đã không còn chuyện gì.
Tán gẫu vô cùng vui vẻ, hơn nữa Chung Tình còn biết được một chút chuyện đã qua của Dịch Giản từ Dương Đình.
Nói chuyện tới rất khuya, Chung Tình và Dương đình mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, Chung Tình ngồi trên ghế sa lon, bắt đầu suy nghĩ.
Cô cũng không ngốc, tất nhiên biết mục đích Dịch Giản làm như vậy là cái gì, chẳng phải là muốn nhìn cô khó chịu sao?
Cô không nhịn được chép miệng, sau đó suy nghĩ một chút, cô cũng muốn bắt anh phải khó chịu, vô cùng khó chịu...
Làm thế nào để cho anh khó chịu đây?
Chung Tình suy nghĩ hồi lâu, hồi lâu, rốt cục, khóe miệng hiện lên nhất mạt nụ cười quỷ dị.
Sau đó vẫn ung dung ngồi trên ghế sa lon, chờ Dịch Giản lái xe về.
Mãi cho đến chạng vạng, Chung Tình nghe được xe tiếng vang, liền lập tức xuống lầu, vội vội vàng vàng, giành phần mở cửa, dịu dàng nói với Dịch Giản vừa xuống xe: “Thiếu tướng, anh về rồi sao?”