“Em cũng không biết em phải làm sao, anh mới có thể vui vẻ.”
“Anh cho rằng em muốn, em muốn làm những chuyện hạ tiện kia sao? Em tuyệt không muốn, nhưng là em sợ... Sợ anh chán ghét em, lúc trước thấy anh cùng Ngọc Hương, cho là anh ghét em, em mới phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, muốn cho anh vẫn luôn thích em... Nhưng là em làm, anh rõ ràng rất vui vẻ, en cho là em làm rất khá, anh lại vô duyên vô cớ bắt đầu tức giận, rốt cuộc muốn như thế nào, anh mới sẽ cảm thấy tốt?”
Dịch Giản cổ họng hơi giật giật, cảm giác áy náy từ đáy lòng của anh, từng điểm từng điểm dâng lên.
Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô, vỗ phía sau lưng của cô, dịu dàng ôn nhu, nước mắt Chung Tình, cũng khắc chế không được đồng loạt rơi xuống.
Một giọt một giọt, rơi rất nhiều.
Cô cảm giác mình ủy khuất, cô đối với anh cũng tốt như vậy, thật ra thì cô đau lòng, chính bản thân anh không cho cô bất kỳ cơ hội giãi bày.
“Ngoan, đừng khóc... Là lỗi của anh, anh nghĩ quá nhiều... Anh không nên cưỡng bách em, em thích như thế nào liền như vậy... Anh không ép em, anh chỉ là muốn để cho em làm chính en, sống theo cách của em.”
Chung Tình càng khóc dử dội hơn, vùi ở trong ngực của anh, suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh căn bản không hiểu rõ em, rốt cuộc là tâm tình như thế nào, anh cái gì cũng không sợ, từ nhỏ đến lớn đều là cao cao tại thượng, cho nên, anh căn bản không hiểu tâm tình của em.”
“Em chỉ là sợ... Em sợ, em từ nhỏ đến lớn, cũng rất sợ... Em sợ thứ thuộc về tự mình sẽ biến thành của người khác, em sợ rất nhiều rất nhiều... Cho nên em mới nói cái của mình là của mình, cái của người ta là của người ta, chỉ có như vậy, em mới cảm giác mình không sợ.”
Dịch Giản thần sắc hoảng hốt, anh đối với nữ nhân trong ngực mình đang khóc lóc, trong lúc bất chợt không khỏi đau lòng.
Chuyện của cô khi còn bé, ít nhiều gì anh cũng biết, anh lại không nghĩ tới đối cô có ảnh hưởng lớn như vậy.
Chung Tình toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, cô không muốn hồi tưởng chuyện cũ, cũng không muốn nói ra cảm nhận từ đáy lòng mình.