Nhưng sau đó, cũng không hỏi ra được chuyện gì khiến cô phải lưu ý, lúc cô mang thai, Tiểu Hoàn vẫn giao cho dì Tư chăm sóc, sau đó bận bịu chuyện kết hôn, đến bây giờ vẫn để nó ở chỗ dì Tư.
Hiện tai nghĩ lại, cô đã không sao rồi, sau khi yến tiệc kết thúc, cô sẽ đến chỗ dì Tư ôm nó một chút.
Tiểu Hoàn đã lâu rồi không có nhìn thấy cô, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cô chắc nó sẽ vui lắm đây.
Chung Tình cúi người xuống, ôm Tiểu Hoàn vào trong lòng, Tiểu Hoàn kêu ô ô, nép vào trong ngực cô, vô cùng ngoan ngoãn.
“Con vật nhỏ này, được nuôi dưỡng rất tốt, cho ăn cái gì thì ăn cái đó, cả ngày thì cuộn mình nằm ngủ.” Dì Tư bưng một chén trà đặt ở trên bàn, đưa tay ra, vuốt ve Tiểu Hoàn nằm ở trong lòng Chung Tình, sau đó mới ngẩng đầu lên, nhìn Chung Tình nhẹ giọng hỏi: “Em tới chỗ của chị, chắc không đơn thuần bởi vì muốn ôm Tiểu Hoàn đâu phải không.”
Chung Tình thấy dì Tư nói thẳng vào vấn đề, nhẹ nhàng đặt Tiểu Hoàn ở trên mặt đất, Tiểu Hoàn ngoan ngoãn cuộn người ở bên chân cô, híp mắt, dáng vẻ vô cùng lười biếng.
Chung Tình nghiêng đầu, nhìn dì Tư, nhợt nhạt nở nụ cười: “Dì Tư thật lợi hại, Chung Tình không giấu được chị.”
Dì Tư uống một hớp trà: “Em có chuyện gì muốn nhờ thì cứ nói ra, chỉ cần chị có thể làm, đương nhiên sẽ làm thỏa đáng cho em.”
“Không phải như vậy, Chung Tình chỉ muốn hỏi dì Tư một ít chuyện...”
“Muốn hỏi cái gì thì cứ nói đừng ngại, chỉ cần chị biết chị sẽ nói cho em nghe.” Dì Tư thoải mái nói.
Chung Tình nghe thấy như vậy, hơi nở nụ cười: “Vậy dì Tư, em sẽ không khách khí, thật ra em mới nhìn thấy cậu của Hà An Viện... Người đàn ông đó tên Ngụy Phong, chị có quen hay không?”
“Hắn à...” Dì Tư nháy mắt một cái, nhìn Chung Tình: “Em nhìn thấy ở đâu?”
Chung Tình cúi đầu, e lệ mĩm cười: “Dạ, ở trong gia yến, rõ ràng lúc hắn nhìn thấy chị, hắn có dừng lại một chút, nói vậy hai người quen biết nhau sao.”
“Có biết, chị quen hắn trước khi gả vào nhà họ Dịch.” Dì Tư cười sang sảng, đối với những việc này không để ý chút nào.