Dịch Giản không có lên tiếng, sóng mắt anh hơi hơi nhộn nhạo, không ai đoán được rốt cuộc đáy lòng anh nghĩ cái gì, thời gian tích tắc tiêu sái trôi qua, hồi lâu, Dịch Giản mới quay đầu, gật gật đầu với Từ Ngang, một mảnh phong khinh vân đạm: “Đúng vậy, tôi đều biết.”
Anh tất nhiên là biết.
Từ trong ánh mắt của cô, liền có thể thấy được.
Thật ra, trên thế giới này, không ai có thể hoàn toàn che giấu chính mình, nhất là cô là người anh yêu thương, mà anh là người có năng lực nhìn thấu sâu đậm như thế, sao có thể không biết sơ hở nhỏ trong nhất cử nhất động của cô?
Nhưng, lại chưa bao giờ vạch trần.
Lúc cùng cô, bước vào Bách Nhạc Môn, thật ra anh cũng không biết cô muốn làm cái gì.
Ban đầu, chỉ đơn thuần nghĩ đến cô muốn tranh thủ tình cảm với Hà An Viện, anh dung túng cô, cho nên ca sĩ nữ cho anh một ưu ái rất lớn, anh liền thuận nước giong thuyền, ngồi xuống, để cho cô có đủ mặt mũi! Hơn nữa cũng hung hăng ném cho Hà An Viện một cái bạt tai.
Không sao cả, cô cao hứng là được.
Nhưng khi Ngụy Phong đến kính rượu, lúc cô để cho Ngụy Phong uống xong ly rượu thứ tư kia, anh đã muốn loáng thoáng đoán được cô muốn làm cái gì.
Anh giật mình, hóa ra mục đích của cô, không phải ở chỗ Hà An Viện, mà là ở chỗ cậu của Hà An Viện... Em ruột của đại phu nhân... Ngụy Phong.
Lúc ấy, trong đầu anh không phải không có giao đấu.
Ngụy Phong là em trai ruột của đại phu nhân, Hà An Viện là cháu gái của đại phu nhân, hai người kia rất quan trọng với đại phu nhân, mà đại phu nhân là vợ của anh trai ruột của mình, chị dâu danh xứng với thực của anh, anh rất kính trọng, cho nên vẫn rất dung túng hai người kia.
Nhưng giờ này khắc này, lúc anh biết cô sẽ đối phó Ngụy Phong, anh xác thực kinh ngạc một chút, nhưng vẫn là cưỡng chế kinh ngạc của mình, nhìn cô đi toilet theo sát sau Ngụy Phong, anh bấm thời gian kháp thực chuẩn, biết không sai biệt lắm khi nào thì cô xảy ra chuyện, liền đi qua theo.
Quả nhiên, giống anh đoán y như đúc.
Cô đi trêu chọc Ngụy Phong, còn chọc một thân vết thương chồng chất.
Đáy lòng anh, là vừa tức vừa giận cô, cô có chuyện gì, vì sao không nói cho anh, cố tình muốn một mình đi xử lý?
Chỉ là, buồn bực cũng thế, nhìn thấy vết thương trên mặt cô, anh vẫn là không thể tự kiềm chế tức giận lên!
Rõ ràng biết, đó là bẫy của cô, lại vẫn nhập diễn theo cô.----------