Thở dài một hơi, vươn tay, vuốt ve tóc dài của cô một chút, nói: “Anh dẫn em đi gặp cô ta...”
Chung Tình không hề động, vẫn im lặng ngồi xổm nơi đó như trước.
Trước mặt của cô, tờ vé tàu kia, còn im lặng để ở nơi đó.
Ngón tay Dịch Giản, di động từ mái tóc của cô đến trên hai gò má của cô, thong thả nâng cằm của cô lên, nhìn hốc mắt hồng hồng ướt sũng của cô, đáy lòng bộc phát đau chua sót khó nhịn, trong cổ họng khô khốc, nghẹn nửa ngày, mới thốt ra một câu lãnh đạm đến không thể lãnh đạm hơn: “Đi thôi... Anh mang em đi gặp cô ta...”
Chung Tình rũ ánh mắt xuống, cô có chút không thể tin, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Là thật sao?”
Cô nhớ tới bộ dáng vừa rồi của anh, như vậy làm cho cô sợ hãi.
“Là gặp chị ấy sao?”
“Ừ, là chị ta, Chung Hân, chị hai của em...”
Giọng nói của anh, thật thản nhiên, biểu tình và ngữ khí, đều mang theo vài phần gian nan và giãy dụa, nếu như cẩn thận quan sát, liền có thể nhận thấy trong giọng nói kia của anh có một chút khẩn trương và bất an.
Vì thế, Chung Tình không nói.
Qua một lúc, cô mới chậm rãi đứng lên, vẫn luôn không có dũng khí liếc mắt nhìn anh một cái, cả người có chút luống cuống.
Dịch Giản nhìn cô đi thay đổi quần áo, cô vội vàng thu thập mặc trang phục của chính cô, biểu tình của cô, có chút khẩn trương và chờ mong, anh vẫn đều nhìn, mím môi, có chút lưu luyến và bi ai.
Tình cảm anh cho cô, quá mức sâu nặng.
Nhưng cô trời sinh là người mẫn cảm, không cẩn thận, liền bảo hộ chính mình thật tốt, không cho phép chính mình chịu nửa điểm thương tổn.
Thậm chí, cô vẫn luôn chưa từng trả giá thứ gì cho tình yêu giữa bọn họ, cũng không có cho chính cô cơ hội nào, để cho anh tôi cần tôi cứ lấy với cô.
Cô chỉ im lặng hưởng thụ hết thảy anh cho cô, cô hưởng thụ là rất đương nhiên.
Cô chỉ im lặng hưởng thụ hết thảy anh cho cô, cô hưởng thụ là đương nhiên như vậy.
Thế cho nên, đến hiện tại, đáy lòng anh, cũng không biết cô sẽ làm ra lựa chọn như thế nào!
Chính như lời Từ Ngang nói, thật ra một sự tình, anh đúng là vẫn phải biết.
Cô thu thập tốt hết thảy, đi tới trước mặt anh, rốt cục mở miệng, nói với anh, lại chỉ có hai chữ: “Đi thôi.”
Dịch Giản không nói gì thêm, tựa hồ sớm đã dự cảm được cô sẽ như vậy, chỉ xoay người, cầm một cái áo khoác để ở một bên, nhẹ nhàng khoác lên cho cô, nói: “Bên ngoài gió lạnh.”