Tay Trác Nhiên chậm rãi hạ xuống từ trong hư không, mắt của anh hơi giật giật, quên mất phải tránh ra, nhìn thiếu tướng đang đến gần.
Dịch Giản đi tới trước mặt Chung Tình, vươn tay, kéo cô vào trong ngực của mình, liếc mắt nhìn Trác Nhiên: “Không được chạm vào cô ấy.”
Lời như vậy, để lộ ý ra lệnh nồng nặc.
Ý chiếm hữu lại tăng.
Trong đám người, đã bắt đầu có người bu đầu ghé tai.
Thiếu tướng, nhìn như, rất yêu thương vị thiếu tướng phu nhân này... Nói vậy, đây là anh hùng cứu mỹ nhân sao...
Dịch Giản rất bình tĩnh, sắc mặt nhàn nhạt, rũ mắt, thấy chân Chung Tình ướt nhẹp, lại nhìn Hà An Viện đứng ở nơi đó, mặt đầy hận ý.
Anh hơi nheo, để lộ chút hàn ý.
Anh không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Hà An Viện.
Không tiếng động hỏi thăm.
Chuyện gì xảy ra?
Đột tim Hà An Viện run lên hai cái, cô ta lắc đầu, giải thích: “Thiếu tướng... Không phải là tôi, không có quan hệ gì với tôi, thật sự không phải là tôi, là cô ta, chính cô ta hãm hại tôi, đẩy tôi một cái.”
Ánh mắt Dịch Giản hơi loé lên, nghiêng đầu, nhìn Chung Tình, Chung Tình cúi đầu, che dấu ánh mắt của mình, trên mặt cũng đều là uất ức, không nói tiếng nào.
Dịch Giản im lặng thở dài một cái, liếc mắt nhìn Từ Ngang, phất phất tay, ý bảo người đuổi Hà An Viện ra ngoài.
Sắc mặt Hà An Viện càng khó coi hơn, nếu hôm nay cô ta bị thiếu tướng đuổi ra khỏi cửa trước mặt nhiều người như vậy, tương lai, chắc chắn mặt mũi cô ta sẽ mất hết!
Hà An Viện cắn răng nghiến lợi nhìn Chung Tình, sau đó, chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục hét ầm lên với Dịch Giản: “Thiếu tướng, sao anh có thể đuổi tôi ra ngoài, rõ ràng không phải là do tôi làm!”
Chung Tình đỏ mắt, cẩn thận vươn tay, kéo áo Dịch Giản, giọng nói mang theo vài phần cầu xin đáng thương: “Thiếu tướng... Cần gì phải như vậy, Hà tiểu thư đã nói, không phải cô ấy cố ý rồi...”
Chung Tình không nói như vậy thì không sao, vừa nói thế, ngọn lửa trong lòng Hà An Viện lại bốc lên!
“Chung Tình, đồ đàn bà không biết xấu hổ, bày mưu tính kế, bây giờ còn hãm hại tôi!”