Anh quay đầu, nhìn Dương Đình hôn mê đang truyền nước trên giường, cả người buồn bực không vui ngồi bên cạnh, vô cùng buồn bực, cách vách là tiếng xuân quang y nỉ, hoà với cảnh tượng trong vườn hoa, thâm tình vạn chủng...
Tình yêu, thật sự rất kì lạ, có thể... Thay đổi dáng vẻ của cả một con người...
...
Lầu dưới.
Trong vườn hoa nhà họ Bạc.
Dịch Giản mặt lạnh nhạt kéo Chung Tình, vội vã ra khỏi nhà họ Bạc.
Kéo cô đến vườn hoa bên dưới.
Dọc theo đường đi, Dịch Giản đều trầm mặc.
Bọn họ đi tới vườn hoa, lúc này Dịch Giản mới buông Chung Tình bị mình kéo một đường ra.
Anh khoanh tay, nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt, bên trong lóe ra chút hài hước vui vẻ.
Chung Tình cúi đầu, hốc mắt hồng hồng, nước mắt vẫn tơi từng viên xuống đất.
Cô thấy anh không lên tiếng, cô cũng học dáng vẻ của anh, không lên tiếng.
Cô nghĩ, địch không động, tôi cũng không động, xem ai làm gì nhau!
Thời gian liền trôi qua như thế, hai người liền trầm mặc như vậy, không nói một lời.
Chung Tình nhỏ mọn, lại bắt đầu thở gấp, rõ ràng là anh sai, nuôi phụ nữ bên ngoài, còn làm lớn bụng người ta, hiện tại lại đứng trước mặt cô, không nói một lời, giả bộ làm như chuyện gì cũng không có phát sinh!
Anh rốt cuộc muốn như thế nào!
Chẳng lẽ, anh kéo mình ra ngoài, chính là muốn cùng mình thương lượng làm thế nào để cưới cô gái kia sao?
Chung Tình mím môi, lòng vô cùng không vui.
Thật ra thì, theo truyền thống nhiều năm của Trung Quốc, đàn ông tam thê tứ thiếp, hơn nữa gia đình nhiều người là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, một khi phụ nữ bên ngoài có con, mẫu bằng tử đắt, gả cho người đàn ông đó cũng là chuyện hợp tình lý!
Suy nghĩ của Chung Tình loạn cả lên, cô biết, nếu như anh thật sự muốn cưới cô gái kia, cô cũng không có cách nào.
Dịch Giản nhìn cô không lên tiếng, chỉ cúi đầu, vẻ mặt một hồi trở nên oán hận, một hồi trở nên buồn bả, một hồi trở nên bi phẫn, thay đổi trong nháy mắt, anh không nhịn được suy nghĩ trong cái đầu nhỏ như quả dưa ấy của cô, rốt cuộc cả ngày đang suy nghĩ gì?
Nhất thời, Dịch Giản vươn tay, nâng cằm của cô.