Cuối cùng vô tình ngủ quên mất.
...
Là điện thoại của quân đội nên không ngờ lại nói mất một tiếng đồng hồ.
Sau khi Dịch Giản treo điện thoại, nhịn không được xoa xoa trán.
Có chút mệt mỏi.
Từ trước đến nay sắc mặt anh có chút trắng, có thể là vì tim không tốt, di truyền từ mẹ thên cơ thể có hơi yếu.
Hơn nữa lúc này mi hơi nhíu lại, một chút biểu cảm cũng không có nhưng thật ra lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cách bệnh rất xa, cùng với cảm giác lạnh như băng.
Anh đứng lên ra khỏi thư phòng.
Vốn định trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi sơ sơ một chút rồi lại dậy xử lý một số chuyện, nhưng khi bước bước vào phòng ngủ lại thấy Chung Tình làm tổ trên sô pha, mái tóc đen nhánh bởi vì tựa trên sô pha nên có hơi tản ra, vài sợi tóc buông xuống trên cần cổ tuyết trắng của cô.
Cửa sổ đang mở nên có gió thổi vào khiến sợi tóc nhẹ nhàng lay động, hình ảnh này yên bình như vậy lại có thêm một chút sinh động đầy sức sống.
Vốn cơ thể Dịch Giản đang mệt mỏi, nhìn thấy hình ảnh như vậy lại cảm thấy có chút thoải mái.
Anh bước vô cùng nhẹ tới cạnh cô.
Lúc tới gần liền ngửi thấy mùi bạc hà đặc thù trên người cô, khiến anh cảm thấy hô hấp thông thuận, toàn thân thoải mái khác thường, nhìn vẻ mặt mềm mại của cô giống như có thể bị hòa tan.
Dịch Giản mệt mỏi nên muốn đi ngủ, bây giờ nhìn thấy cô bên cạnh mình, nằm đó chân thật như vậy, cũng hiểu được mệt mỏi nên đi tới cúi người xuống ôm cô đứng lên đi tới bên giường.
Nhẹ nhàng đặt lên trên giường, anh kéo thân thể nhỏ bé của cô vào trong ngực mình, vươn tay tìm một cái chăn mỏng đắp lên người cả hai.
Hình như cô đã tỉnh nên có chút mông lung, chỉ là nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Ngủ...”
Giống như đang nằm mơ vậy, đầu óc của cô không thể tự hỏi, ý thức giống như bị người ta khống chế, thật sự nhắm hai mắt lại tiếp tục giấc ngủ sâu.
Dịch Giản ôm cô, cảm thấy người trong lòng ôm vô cùng thoải mái, khóe môi anh bất giác cong lên, cánh tay siết thật chặt, cũng từ từ bắt đầu ngủ...