Đại phu nhân gật gật đầu, tâm nổi lên, cũng trầm xuống theo, quay đầu, nhìn Hà An Viện, nhất thời, cũng không biết nên xử phạt Hà An Viện như thế nào!
Không có cảm tình, là giả.
Không tức giận cô ta, cũng là giả!
Ngũ tạng lục phủ, đều quay cuồng cảm giác rất khó chịu.
Bà mang thai 10 tháng, dưỡng con hơn mười năm, nói chết liền vô duyên vô cớ chết đi, đáy lòng của bà, sao có thể không khó chịu?
Ánh mắt Dịch Giản nhìn Hà An Viện, hơi lóe lóe, đáy lòng lại nghĩ một chuyện khác, xử trí người phụ nữ này là khẳng định, nhưng hiện tại không phải lúc, nếu thật sự bức nóng nảy, lập tức chọc phá sự tình ra ngoài, vậy chẳng phải là phiền toái lớn, nhất thời liền mở miệng, thản nhiên nói: “Hôm nay... Là sinh nhật tôi, trước giam giữ cô ta lại, tìm người trông coi, đừng thả ra...”
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của thiếu tướng, những chuyện dơ bẩn này, xử lý sau đi, đừng quét hưng trí của thiếu tướng!”
“Đúng vậy, nghe thiếu tướng, trước giam giữ đã, chúng ta tạm thời không vội, không phải sao? Đều do chúng ta, rất hồ đồ, nháo bảo đại phu nhân nhanh chóng giải quyết, lại xem nhẹ những chuyện này.”
Đại phu nhân gật gật đầu, phất tay, liền bảo người dẫn Hà An Viện đi xuống.
Trước khi Hà An Viện đi, lại nhìn Dịch Giản, ánh mắt si ngốc ngây ngốc, cô nghĩ, có lẽ, đây là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh đi... Kỳ thật dung nhan của anh vẫn luôn quấn quanh rõ ràng nơi đáy lòng cô.
Cô nhắm mắt lại, liền có thể miêu tả rõ ràng.
Không quan hệ, nếu cô chết, cô liền ở âm tào địa phủ chờ anh...
Nếu còn có kiếp sau, như vậy, cô nhất định làm một cô gái rất tốt rất tốt, sau đó lựa chọn, một phương thức thật tốt đi yêu anh...
Nếu có thể lựa chọn, cô nghĩ, cô cũng sẽ không hối hận đi... Cô chính là không cam lòng mà thôi, cô cảm thấy chính mình vẫn trả giá, cũng vì hồi báo, đáy lòng không cam lòng... Không cam lòng thôi...
Hà An Viện không nói câu nào, có lẽ là quên mất nói, chỉ nhìn anh, lúc này ánh mắt của cô, lại là ánh mắt sạch sẽ, không có mang theo tính kế và oán hận gì, chỉ đơn thuần là một loại ánh mắt lưu luyến si mê.