Ý nghĩ từ nhỏ đến lớn cô không hề muốn trải qua, giờ lại ập lên người cô.
“Tôi thật là đần, biết rõ mà vẫn còn bị mắc lừa, tôi thật là đần...”
Chung Tình rất hận, dùng sức liếc một cái Dịch Giản, khuôn mặt đau thương, ánh mắt cũng sưng đỏ, cô vươn tay, gạt hết nước mắt, tay ướt nhẹp, rất không thoải mái, liền lau hết lên áo sơ mi đắt tiền của Dịch Giản, cô chà, cô chà, nhưng sức lực lại chẳng bao nhiêu, giống như móng mèo, cách lớp áo sơ mi, cọ đến da thịt Dịch Giản.
Mỗi một người đàn ông đều có một con quái thú.
Mà con quái thú trong người Dịch Giản, vào giờ phút này, đã chậm rãi được đưa lên.
Thân thể của anh căng thẳng, cảm giác được phía dưới của mình có cảm giác, nhìn cô, bên trong còn có ánh sáng lưu chuyển, hệt như ánh sao lóe lên.
Anh lẳng lặng nhìn Chung Tình, một hồi, cố gắng bắt mình không được làm càn, anh thật sự rất thích dáng vẻ cô ghen vì mình, anh thật sự không muốn nói cho cô nghe sự thật, anh muốn để điều này hành hạ cô gái nhỏ cùng bản thân mình một chút!
Chung Tình thấy Dịch Giản vẫn còn dáng vẻ lạnh nhạt như vậy, đáy lòng của cô càng quặn đau, cô cảm thấy mình rất đáng thương, giống như một con mèo nhỏ bị người vứt bỏ, hai tay nhỏ bé nắm thật chặc vạt áo của anh, nháy mắt, nhìn Dịch Giản, hỏi: “Thiếu tướng... Anh còn thích em hay không...”
Cô cảm thấy mình chỉ còn chút hi vọng ấy.
Từ tận đáy lòng, cô chỉ hi vọng anh vẫn còn chút quyến luyến với mình, coi như là bên trong nhà có Dương Đình có con của anh, chỉ cần anh chịu thích mình, mình sẽ không chết thảm.
Thật ra thì, nói Chung Tình vào giờ phút này không vì địa vị của mình và tương lai, đó cũng là giả, nhưng đổi lại là lúc trước, nhất định cô chỉ đơn thuần vì mình mà nghĩ, nhưng vào giờ phút này, trừ những thứ kia, cô thật sự muốn biết ý nghĩ của anh.
Dịch Giản nhìn tầng mong đợi trong mắt của cô, thiếu chút nữa anh đã bật thốt lên lời nói thật trong đáy lòng mình, nhưng là trong lúc bất chợt, cũng không biết nghĩ tới điều gì, anh do dự chỉ chốc lát, cúi đầu, nhìn cô, mới chậm rãi mở miệng.