Hắn mặc dù đang trách móc, nhưng vẻ mặt lại đau lòng.
Dịch Giản không tự chủ nắm chặt nắm đấm.
Hắn biết, hắn đang tự ngược đãi chính mình.
Tự mình chuốc lấy khổ.
Hắn hoàn toàn có thể không cho cô gặp Trác Nhiên, không cho cô gặp Chung Hân, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy lúc cô ở bên cạnh hắn, chỉ luôn bày ra một bộ dáng quy củ, nụ cười đúng mực.
Nụ cười ấy đẹp vô cùng.
Nhưng lại không có sức sống.
Thế nhưng lúc hắn làm cho cô vui, làm cho cô hài lòng, thì hắn lại cực kì khổ sở.
Đặc biệt mỗi một lần nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau, lúc hắn (Trác Nhiên) đối xử tốt với cô, còn cô thì mĩm cười tiếp nhận, hắn liền cảm thấy vô cùng bi ai.
Thật ra... Những lúc hắn đối xử tốt với cô, nhưng cô lại âm thầm đẩy ra.
Giống như ở trong thế giới của cô, hắn chỉ là một người ngoài cuộc.
Hắn ngồi ở chỗ này, giống như đang quấy rầy bọn họ gặp nhau.
Hay là hắn không nên xuất hiện ở đây.
Hắn nghĩ, chỉ cần làm cho cô vui vẻ, cho dù có xảy ra chuyện gì hắn cũng có thể nhẫn nhịn, thế nhưng lúc chân chính đối mặt với chuyện này, hắn lại cảm thấy trong lòng ngột ngạt vô cùng.
Trác Nhiên và Chung Hân, Chung Tình đều không có chú ý tới sắc mặt đang trở nên khó coi của Dịch Giản, Từ Ngang đứng ở một bên, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng.
“Chung Tình, thoải mái hơn chút nào chưa?” Trác Nhiên vỗ lưng Chung Tình, quan tâm hỏi.
Ai ngờ Chung Tình không có đứng vững, thiếu một chút nữa là đã ngã chổng vó, cũng may Trác Nhiên kéo cô lại, vững vàng đỡ lấy cô.
Dịch Giản thế nhưng “Đằng” một cái đứng lên, nắm lấy tay Chung Tình, ôm cô vào trong ngực mình.
Chung Tình bị Dịch Giản lôi kéo như thế, cảm thấy dạ dày sôi trào, khẽ dựa vào trong ngực hắn, cúi đầu xuống, một hơi ói ra ngoài.
Ói lên toàn thân Dịch Giản.
Sau khi Chung Tình ói xong, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng dần dần tỉnh táo lên, không còn khó chịu như hồi nãy.
Cúi đầu, nhìn thấy cả người Dịch Giản toàn là thứ dơ bẩn, cô vội vàng cầm khăn tay lau khắp nơi.
Ai ngờ, Dịch Giản lại vứt khăn tay đi, không nói câu nào bắt lấy tay cô, đi ra ngoài cửa.