Cũng bởi vì một câu nói như vậy của cô, ngày hôm sau, anh liền từ bỏ mùi đàn hương mình vẫn thích, đổi toàn bộ thành mùi bạc hà.
Liền giống như, cô vẫn đều luôn ở bên người của anh.
Dư hương lượn lờ.
Nhiều năm như vậy, dần dần, anh giống như thật sự liền quen hương vị như vậy.
Rót vào cốt nhục.
Trong lúc ngủ mơ, cũng có thể ngửi thấy được mùi như vậy... Làm cho anh, hoảng hốt một trận lại một trận, giống như trở về thời gian lúc trước, đêm hôm đó, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau.
Chung Tình lắc lắc đầu, cô từng nói qua như vậy ư?
Cô cũng là thật sự không nhớ rõ, nhìn Dịch Giản, đáy mắt đều là một chút ánh sáng hưng phấn mà lại tò mò: “Vậy sau đó thế nào? Sau lại ra sao? Em còn nói cái gì với anh vậy?”
Dịch Giản cười cười, những lời nói kia, anh ngược lại vẫn nhớ đến hôm nay, liền cúi đầu, nói với cô: “Em còn nói... Em rất thích anh - người đại ca này... Em nói, em muốn cùng một chỗ với anh cả đời...”
Chung Tình mở to hai mắt nhìn, trong đầu, ầm ầm nổ tung, năm đó cô tám chín tuổi, sẽ nói qua lời nói như vậy ư?
Vậy khẳng định là cô còn trẻ không biết, mới có thể nói ra lời nói như vậy.
Hiện tại nhớ lại, hai má của cô, đều đỏ hồng thành một đoàn, muốn cãi chày cãi cối chính mình lúc ấy, thật sự là đồng ngôn vô kỵ, nhưng mà hiện tại, cô lại phát hiện chính mình là chân chân chính chính thích anh.
Nhất thời, giải thích, tựa hồ có chút có vẻ lực bất tòng tâm.
Chỉ có thể giương miệng, lại phát không ra được âm thanh nào.
Cô lúc nhỏ, lại có thể sẽ làm ra chuyện khiến cho cô mất mặt như vậy!
Dịch Giản nhìn bộ dáng cô như thế, liền thở dài một hơi, thật sự nói ra: “Em nói, nếu em có một người anh trai như anh thì tốt rồi... Cả đời che chở cho em... Sau đó anh liền hỏi em, em tên gì? Em nói cho anh biết, em tên là Chung Tình, anh... Lúc ấy không nói gì, chỉ là đáy lòng cảm thấy ngọt ngào, nghĩ, những thứ này là duyên phận đi... Anh là Dịch Giản, em là Chung Tình... Nhất kiến chung tình... Dịch Giản Chung Tình...”
“Lúc ấy anh liền suy nghĩ, trong thế giới này, duyên phận của ai, có thể hơn được chúng ta?”
Chung Tình không có nói chuyện, chỉ là cánh môi hơi run rẩy.
Trong đầu của cô, vẫn là trạng thái mơ mơ hồ ôồ, đối với chuyện cũ này, cô xác thực không nhớ rõ lắm...