Khi Dịch Giản nghe thấy tin đó, ánh mắt vẫn rất mơ hồ, con ngươi đen nhánh như một hồ nước đen tĩnh lặng, vậy mà, lại mang theo nhiệt độ lạnh lẽo như đến từ vùng địa cực nơi biển sau.
“Thiếu tướng, giờ ngài có muốn tới chỗ đại phu nhân không...”
Dịch Giản không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Từ Ngang, hơi nheo mắt, nhìn trong chốc lát, mới hỏi một câu như lơ đãng: “Cô ấy đâu?”
“Không tìm thấy, có lẽ đã bị đại phu nhân mang đi rồi.”
Dịch Gi ản cau mày, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng.
Từ Ngang hiểu sự nghi ngờ trong lòng thiếu tướng, vì vậy mới nói mọi thứ mình biết cho anh.
“Sau khi tiểu thiếu gia chết, là cô ấy đi tìm địa phu nhân, nếu như cô ấy không đến, có lẽ đại phu nhân sẽ không biết tin tiểu thiếu gia đã chết nhanh như thế.”
Nhất thời đôi mắt của Dịch Giản thoáng hiện lên một tầng bão táp.
Cô ấy đi tìm đại phu nhân sao?
Lúc Dịch Hân chết, cô ấy không sợ sao? Không sợ mình sẽ bị đại phu nhân giết sao? Còn tự dâng mình lên cửa nữa?
Xem ra... Anh đã đánh giá thấp cô rồi, thì ra cho dù có như thế, cô cũng không chịu đến cửa tìm anh...
“Thiếu tướng, tôi sẽ chuẩn bị xe tới chỗ đại phu nhân.”
Dịch Gi ản gật đầu, đợi đến khi Từ Ngang ra ngoài, anh đứng dậy, chậm rãi mặc đồ, nhìn vào gương, xem bề ngoài của mình một chút, hoàn mỹ nhưng hơi hoảng hốt, lúc này mới run run rẩy rẩy mà đi ra ngoài.
...
“Bác sĩ Hồ, Dịch Hân còn cứu được không?” Đại phu nhân nhìn bác sĩ Hồ đang chẩn bệnh, vội vàng tiến lên hỏi thăm.
“Thưa đại phu nhân, xin hãy nén bi thương.” Hồ đại phu cúi người, run rẩy trả lời một câu.
Chỉ một câu nói như thế đã làm bầu trời của đại phu nhân sụp đổ, mười bốn tuổi bà được gả cho Dịch Phong, cũng chính là anh của Dịch Giản, mười lăm tuổi có Dịch Hân, mười tám tuổi chịu tang chồng.
Trong đoạn tuổi tốt đẹp, ở lại nhà họ Dịch, trở thành đương gia chủ mẫu, một quả phụ, xử lý hết mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà.
Sự tịch mịch ăn mòn hết mọi tấc da thịt, để khuôn mặt trẻ tuổi của bà ta cũng nhuốm phải mấy phần tang thương.