Chung Tình hơi chấn động một chút, cô không nói gì, hồi lâu sau mới mỉm cười, nụ cười vô cùng mất tự nhiên.
Ánh mắt, cũng mang theo vài phần mờ mịt cùng hoảng hốt.
Cô biết, Dịch Giản yêu cô... Thậm chí, tình yêu như thế hệt như hồng thủy khiến cô suýt nữa không chống đỡ được.
Chẳng qua, cô cố gắng chống đỡ, giữ vững một phòng tuyến cuối cùng, không chịu để cho tim của mình nghiêng thêm chút nào về phía anh.
Cô sẽ không yêu anh... Cũng không thể yêu anh.
Dịch Giản vẫn không định nói thêm, anh bình tĩnh nhìn cô, nhìn chút hoảng hốt trong mắt cô, đáy lòng ảm đạm, trên mặt cũng là nụ cười yếu ớt.
Qua hồi lâu, Chung Tình cười quyến rũ hơn một chút với Dịch Giản, che kín tất cả tâm sự, giống như đang thẹn thùng mà trách cứ: “Thiếu tướng nói cái gì vậy... Chung Tình có tài đức gì mà có thể làm quốc gia của thiếu tướng chứ... Thiếu tướng đừng mang Chung Tình ra làm trò cười...”
“Tôi nói phải là phải” Ngón tay của Dịch Giản lướt qua vành tai của cô, lẩm bẩm nói.
Cô chính là tất cả trong thế giới hoang vu của cô.
Cô chính thiên hạ mà cả đời anh theo đuổi.
Họa quốc ương dân... Hồng nhan họa thủy... Những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là..., cô là mỹ nhân, anh là anh hùng, bọn họ là tuyệt phối.
Giọng anh, rất nhẹ, rất khẽ, nhẹ đến mức Chung Tình không thể nghe được.
Chung Tình có chút hốt hoảng, có chút cảm giác không nói nên lời, không chút nghĩ ngợi mà thốt lên: “Có lẽ, bây giờ thì phải, qua không lâu, quốc gia của anh cũng sẽ thay đổi.”
Động tác của Dịch Giản dừng lại, nhìn cô, không nói một lời.
“Thế sự là vậy, từ xưa tới nay, cải triều hoán đại, rất bình thường.” Chung Tình nói đầy ẩn ý.
Tất nhiên Dịch Giản hiểu được ý của cô.
Anh nhìn cô một chút, nghĩ gì đấy, lại nuốt hết lời định nói trờ vào.
Ánh mắt Dịch Giản bình tĩnh mà nhu hòa, cúi đầu xuống, đôi môi như cánh hoa của anh hôn lên cổ cô, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể cô, khẽ nói: “Ăn no chưa?”
Lúc này Chung Tình mới nhớ bữa tiệc bên ngoài còn đang đợi bọn họ, vội vàng hô một tiếng, nhảy xuống khỏi người anh: “Nhanh thôi...”