Sau khi Chung Tình nghe qua, ánh mắt khẽ run, toàn thân mê mang, tinh thần mơ hồ, phảng phất như rơi vào tầng mây, lên lên xuống xuống, bay bay lay động, như đang trong mơ.
Cô mù mờ một lúc lâu, mới vô cùng dịu dàng chui vào lòng anh, như con mèo nhỏ thẹn thùng, đại não lại bước vào trạng thái suy nghĩ sâu xa, chậm chạp chuyển động.
...
Yến hội danh viện chính thức bắt đầu, vô số nam nữ nhảy múa xinh đẹp trong sân, tình trang của Chung Tình sau khi uống rượu xong, Dịch Giản hiểu rất rõ, đương nhiên không cho Chung Tình uống rượu, Chung Tình dĩ nhiên không phản kháng anh, ngoan ngoãn bưng một ly nước trái cây, chạm cốc với vô số quý tộc tiến vào chào hỏi, uống xong.
Mặc dù có vẻ hơi không ra gì, nhưng thiếu tướng bảo vệ vợ, những người khác cũng khó mà nói cái gì.
Chung Tình luôn ít nói, mà thiếu tướng trên cơ bản đều ở trong trạng thái trầm mặc, hai người làm bạn đứng như vậy, chạm cốc với người khác không nói một lời, tạo cho người ta một loại cảm giác áp lực thần bí không rõ.
Rất nhiều người đều vội vàng chào hỏi, lại mau tránh ra.
Hà An Viện và cậu của cô ta Ngụy Phong, tự mình tiến lên chào hỏi thiếu tướng và Chung Tình, Hà An Viện không chút che giấu ý tứ si mê thiếu tướng của mình, một đôi con ngươi nhìn chằm chặp vào thiếu tướng, trong ly rượu chân cao là rượu đỏ, khẽ mở môi đỏ mọng, giọng điệu mềm mại quyến rũ, như hát khúc ca, chậm rãi lưu ra.
“Hẳn đây là lần đầu thiếu tướng tới chốn phong nguyệt trường, cơ thể người không thích hợp với nơi này lắm, vẫn nên cẩn thận hơn.”
Hà An Viện nói xong liền nghiêng đầu, quăng tới Chung Tình một ánh mắt không rõ ý, cười quyến rũ lại cao giọng mỉa mai: “Thiếu tướng phu nhân không biết sao? Cơ thể thiếu tướng không tốt, không thể tiến vào những nơi ăn chơi trác táng hỗn tạp này.”
Sắc mặt Chung Tình khẽ biến, cô lại xem nhẹ việc này, lúc nhận được thiệp mời, thiếu tướng ôm cô, hỏi cô có muốn đi không? Cô gật gật đầu, cảm thấy có chút hứng thú. Anh đã nói anh tới chung với cô.
Nhưng mà, cô lại không chú ý tới hoàn cảnh nơi này, như vậy không tốt.
Thiếu tướng lại nhàn nhạt nhìn lướt qua Hà An Viện, vẻ mặt mang theo vài phần rõ ràng xa cách, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Cũng không lo ngại.”