Cô lại như thế nào cũng không dừng được những giọt nước mắt vui vẻ cứ lăn dài, đến cuối cùng, nức nở nức nở khóc rống lên: “Đều là em không tốt... Phát súng kia rõ ràng nhắm vào em... Lại để anh...”
Anh nghe lời nói như thế, nhưng không có lên tiếng.
Thật ra anh cũng sợ.
Sợ một phát súng kia xuống, anh liền đi đời nhà ma.
Nhưng, anh biết, anh muốn sống, chống đỡ cũng muốn chống đỡ tiếp, mà anh không biết có phải cô có thể cũng giống như anh không, vì một người, cố gắng sống tiếp?
Lúc đó, khi mẹ anh chết đi ở trước mặt anh, anh liền cảm thấy, nếu mẹ chịu chống đỡ lại chống đỡ, có lẽ liền chống đỡ qua, nhưng mẹ quá mức sợ hãi và thống khổ, chính là vẫn buông tha cho... Buông tha này, cũng làm cho anh hoàn toàn mất đi mẹ, đôi khi, đi vào trong viện mà mẹ từng nằm qua, nhìn bên trong mọc đầy cỏ bạc hà, anh liền cảm thấy, mẹ tựa hồ còn tồn tại trên thế giới này.
Có lẽ cô xem sợ hãi nơi đáy lòng mình thànhnước mắt, lập tức phát tiết ra, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, rúc vào bên người anh, nghe tiếng tim đập của anh, cô mới an ổn xuống từng chút.
Cũng không biết qua bao lâu, lại nghe được giọng của anh, vang lên ở đỉnh đầu của cô: “... Lúc trước, anh đã từng nói với em chuyện anh du học ở nước Anh, em rất hâm mộ... Vẫn muốn đi, mấy ngày nay anh bảo Từ Ngang an bài một chút, đi qua nhìn xem đi...”