Từ Ngang vốn chuyên tâm lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu thấy được nét mặt thiếu tướng, anh cũng không nhịn được theo ánh mắt thiếu tướng nhìn qua, lại phát hiện bóng dáng Chung Tình.
Từ Ngang há miệng thở dốc, nét mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu mới gian nan nói ra một câu: “Thiếu tướng... Cô Chung.”
Dịch Giản chau mày, cũng không hé răng, vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, lại cực kỳ chuyên tâm, ánh mắt không dời đi, chỉ dừng ở chỗ hai người dọc theo đường phố chậm rãi đi tới.
Chàng trai mặc âu phục toàn thân, ngọc thụ lâm phong, cô gái mặc sườn xám, xinh đẹp phong thái.
Nhìn vao, lại thật đẹp mắt thật xứng đôi.
Dịch Giản biết nhìn như vậy, chỉ khiến mắt mình đau đớn hơn, nhưng vẫn cố chấp vẫn không nhúc nhích mà ngóng nhìn.
Anh thích nhìn thấy cô cười tự nhiên như vậy.
Lúc không có Trác Nhiên, nụ cười của cô trước giờ đều là giả tạo.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô cười vui vẻ như vậy, lòng anh lại mơ hồ đau, nhưng vẫn thoáng chút vui mừng.
Cũng không biết Trác Nhiên nói gì, Chung Tình vươn tay, khoa tay múa chân hai lần trước mặt anh ta, sau đó khoát tay áo, đi đến phía trước.
Mà Trác Nhiên đứng tại chỗ không đi, thật lâu mới xoay người đi.
Từ Ngang nghiêng đầu, nhìn nhìn Dịch Giản, mấy ngày nay, cảm xúc Dịch Giản cũng rất thấp, vốn là chàng trai ít nói, giờ một câu cũng không nói, rảnh rỗi tới nhàm chán, anh thích ngủ nhất, nhưng mà nhiều lần anh vụng trộm nhìn thiếu tướng, lại phát hiện anh ấy đều ngồi đó ngẩn người.
Cũng không biết anh muốn những gì, cứ thế một mình ngơ ngẩn, không phải ngồi ở trong đình hóng mát, chính là ngồi trong phòng ngủ chính, ngẩn ngơ một ngày.
Thật ra Từ Ngang biết, thiếu tướng nhớ một người, nhớ cô Chung... Ngày đó thiếu tướng đi dọa cô ấy, chắc chắn anh còn hối hận hơn những người khác nhiều.
Từ Ngang hít sâu một hơi, quay đầu, giọng hỏi: “Thiếu tướng, có muốn gọi cô Chung lên xe không?”
Dịch Giản không hé răng.
Từ Ngang lại trực tiếp mở cửa xe, đi tới.
Phong thái đi đường của Chung Tình cực kỳ say mê, nhịp chân của cô cực kỳ nhẹ nhàng.
Mắt không nhìn nơi khác.
Giày cao gót dẫm xuống, phát ra âm thanh lanh lảnh.
Chợt, Chung Tình dừng bước chân, nhìn Từ Ngang trước mặt, thoáng kinh ngạc, sau đó liền cười: “Từ Ngang, anh ở đây à.”