Ngay sau đó, liền nhìn người một bên, trách mắng: “Còn lo lắng cái gì? Còn không đem cô ta kéo xuống!”
Những người đó không dám chần chờ, lập tức tiến lên kéo Ngọc Hương, nha hoàn không có một người nào dám ra ngăn cản.
Ngọc Hương thét lên, cô không muốn chết... Bị chết đuối... Cô vừa nghĩ, cũng là toàn thân sợ vô cùng.
Trong miệng của cô, đều là kêu tên Thiếu tướng.
Cô không tin... Cho tới bây giờ, còn đắm chìm ánh mắt dịu dàng đêm qua Thiếu tướng tặng cho cô.
Thiếu tướng vẫn luôn là một người lạnh lùng, cũng không nhìn người nào dịu dàng như vậy, Thiếu tướng nhất định là thích cô.
Cho tới bây giờ, đáy lòng của cô, còn tin, đáy lòng Thiếu tướng, là có cô.
Cô hốc mắt đỏ lên, nước mắt liền rơi xuống, đầy bụng ủy khuất.
Đại phu nhân cùng Hà An Viện bất động đứng ở nơi đó, mặc cho Ngọc Hương thét lên.
Đại phu nhân ánh mắt, từ trên mặt những nha hoàn này, từng bước từng bước quét qua, mang theo vài phần mù mờ, khiến những nha hoàn kia đáy lòng sợ, hồi lâu, đại phu nhân mới mở miệng: “Người làm, chính là người làm, đừng quên bổn phận của mình, Phượng Hoàng, cũng phải xem mình có cánh hay không, cũng đừng không bay nổi, liền ngay cả thân phận thấp hèn của mình cũng mất!”
Những nha hoàn kia, bị đại phu nhân trách cứ cũng không dám nói gì, cùng kêu lên trả lời: “Vâng, đại phu nhân.”
Đại phu nhân lúc này mới xoay người, đi tới sau lưng Ngọc Hương.
Ai biết, đoàn người vẫn chưa đi được một nửa, liền thấy xe của Thiếu tướng, chậm rãi lái tới, vừa vặn ngăn cản đường đi đám người cùa Ngọc Hương.
Những nha hoàn kia không cũng không dám nói gù, đáy lòng suy nghĩ, có phải hay không, Thiếu tướng tới? Tới đón Ngọc Hương sao?
Đại phu nhân cùng Hà An Viện sắc mặt hơi đổi, đáy lòng cũng đánh trống, nhàn nhạt đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích.
Ngọc Hương thấy được xe, giống như là thấy được hi vọng, nhanh chóng thoát khỏi những người kia, bò ra xe Thiếu tướng.