Dịch Giản ở một chỗ khác, cũng đã nhẹ nhàng cong khoé môi, dáng vẻ ý xuân dào dạt, nghe cô ảo não.
Chung Tình và Dịch Giản, xem như là lần đầu tiên nói chuyện với nhau qua điện thoại.
Nói tới chỗ này, Chung Tình lập tức không biết tiếp theo nên nói những gì, cô liền trầm mặc.
Bên kia cũng yên lặng, hiển nhiên Dịch Giản còn chưa hồi thần khi nghe được giọng nói của cô, nhận thấy hai người đã trầm mặc được một hồi, Chung Tình định cúp điện thoại, trong lúc bất chợt Dịch Giản lại hỏi: “Em ở Cố Viên, có làm gì không?”
“A...” Lời Chung Tình lập tức bị cắt ngang, nghe được Dịch Giản tự hỏi mình như vậy, cầm điện thoại, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó kể từng chuyện mình đã làm, thậm chí còn nói cả chuyện tên con của Chung Hân cùng Trác Nhiên, nói tới chỗ này, Chung Tình ngoặt đầu hỏi: “Anh nói, con của chúng ta lấy tên là gì tốt đây?”
Dịch Giản vẫn luôn tập trung tinh thần nghe cô nói chuyện, biết cô hoàn toàn khoẻ mạnh, anh rất yên tâm, nghe được cô hỏi tên con, anh không nhịn được mỉm cười một chút: “Em muốn sao? Hả?”
Chung Tình đỏ mặt, vội vàng chuyển đề tài: “Không phải... Chẳng qua là... Chỉ rất tò mò thôi!”
“Ừ, trở về sẽ nói cho em biết.” Dịch Giản theo lời của cô, nhàn nhạt nói tiếp một câu, sau đó, lại tìm một đề tài hỏi cô.
Chung Tình liền tiếp tục nói, càng ngày càng tự nhiên, cuộc điện thoại này, bất tri bất giác đã được một tiếng.
Mặc dù Chung Tình thông minh, nhưng có lúc, cô vẫn rất ngây thơ chất phác, cô đợi đến lúc Chung Hân dỗ con ngủ xong, vừa nhìn đồng hồ, mới ý thức tới mình đã gọi điện tới cả một tiếng, hơn nữa còn gọi trong lúc Thiếu tướng đi họp, đây chẳng phải là nói, cuộc họp của bọn họ đã phải hoãn một tiếng đồng hồ sao?
Nhất thời Chung Tình vội vàng nói muốn cúp điện thoại, Dịch Giản nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lúc lâu rồi liền “ừ” một tiếng, để cho Chung Tình cúp điện thoại.
Chung Tình nhanh chóng cúp máy, đỏ mặt ngồi ở chỗ đó, lòng lại vô cùng ngọt ngào.