Dịch Giản đợi Chung Tình một lúc lâu không thấy cô về, mới đi qua xem thử, giờ vừa thấy bộ dạng này của cô, nhíu mi lại, môi mím chặt, toàn thân tỏa ra khí thế rét lạnh.
Khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Chung Tình cũng bị ánh mắt này của Dịch Giản làm cho hoảng sợ, toàn thân cô co rúm lại, ngay sau đó liền bị Dịch Giản ôm lấy, đưa vào lồng ngực ấm áp an toàn của anh.
Anh ôm lấy cô, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần.
Phát hiện ngoại trừ trên mặt cô bị sưng phù. Bên miệng còm vương tơ máu, trong tích tắc đấy vẻ mặt của anh lạnh giá như băng hàn.
Mọi người thấy có chuyện lớn xảy ra, ai cũng bị dọa sợ.
Người kia là ai, lại có lá gan lớn tới vậy, dám đánh bảo bối tâm can thiếu tướng nhà họ Dịch nâng niu trong lòng bàn tay?
Hà An Viện cũng chen tới đây, nhìn thấy hình ảnh này cũng ngốc người, một giây sau, cô nhìn tới người trên mặt đất, vừa lúc đó là cậu cô, cô muốn tới trước, ai biết người đàn ông say rượu kia lại đột ngột đứng dậy, miệng còn hùng hổ nhìn Chung Tình nói: “Tiểu mỹ nhân, cưng nói cưng chờ anh đánh cưng, cưng mới chịu thành thật, ngoan ngoãn theo anh đây sao...”
Tay Dịch Giản nắm thành nắm đấm, trong tích tắc đấy, khỏi nói không khí chung quanh lạnh tới bao nhiêu.
Từ Ngang ở ngoài biết được màn náo động bên trong, thiếu tướng phu nhân bị bắt nạt, liền ra điện thoại công cộng bên cạnh, gọi điện thoại, gọi tới không ít lính.
Bọn họ đều mang theo súng ống.
Nhanh chóng chạy đến cửa Bách Nhạc Môn.
Vừa tiến vào, chuyện thứ nhất bọn họ làm đó là nhanh chóng dọn sân.
Hà An Viện biết lần này Ngụy Phong đã gặp đại họa, cô không biết làm sao chạy vội ra ngoài, mượn điện thoại, gọi đại phu nhân nhanh chóng tới đây.
Từ Ngang tiến lên, dẫn đầu xách Ngụy Phong tới, Ngụy Phong bị người xách như vậy, miệng vẫn lải nhải mắng: “Mày kéo ông làm gì, mày có biết ông là ai không hả? Chị ông đây là đại phu nhân nhà họ Dịch... Cháu ngoại ông mày là Hà An Viện, Hà tiểu thư, người phụ nữ tương lai của thiếu tướng nhà họ Dịch... Thiếu tướng, thiếu tướng mày biết không? Mày còn dám kéo ông nữa à... Mày không sợ thiếu tướng lấy mạng mày à!”
Từ Ngang nghe thế, đáy lòng không nhịn được châm chọc, giờ này còn dám ở đây giễu võ dương oai?