Thay vì như thế, cô không bằng nghĩ biện pháp, chống lại tất cả.
Cô không thích cảm giác đen đủi như vậy, không biết khi nào sẽ chết đi.
Thật ra thì theo tính tình của cô, tất nhiên sẽ tìm được chỗ dựa, mà chỗ tốt nhất, chính là Thiếu tướng, chẳng qua là...
Chung Tình không nhịn được nghĩ đến đêm hôm đó, anh giơ tay cô lên, đem cô treo ở giữa không trung, toàn thân của cô liền hiện đầy mồ hôi lạnh!
Người đàn ông kia, so với Hà An Viện còn kinh khủng hơn!
“Chung Tình, đi thôi...” Tử Uyển nhìn Chung Tình ngẩn người, không nhịn được mở miệng thúc giục.
Trong tay của cô, đang cầm cái gì đó, chính là tối hôm qua, Từ ngang đưa cho cô.
Chung Tình định thần lại, cười cười, liền đi theo Tử Uyển.
Tử Uyển đem đồ vật đặt lên bàn, đại phu nhân cúi đầu, tỉ mỉ nhìn một chút, đúng là số lượng cùng hình dáng giống như đúc của Chung Tình, mà một bên cũng để một đống lá Bạc Hà, còn có số ít hương Bạc Hà, nhưng mà gói hương có chút xộc xệch... Hiển nhiên là không được làm tốt lắm.
Đại phu nhân đương nhiên không thèm để ý điều này, bà cần chính là Chung Tình có thể đem đồ vật giao ra.
Mà người hầu nhà họ Dịch, không có bà cho phép, cũng không thể đi ra ngoài mua đồ, từ trước đến nay đều là người thân cận của bà, cho nên, tuyệt đối không thể nào thoát khỏi những tình huống này.
Đại phu nhân bình tâm nhìn, ánh mắt nhìn Chung Tình cũng dịu đi, bà tính toán một chút, thời gian tiểu thiếu gia chết, đã qua bốn mươi ngày, lúc còn sống khoảng hai mươi ngày nữa, đã có thể biết trong bụng của cô đến cùng phải có tin vui hay không...
Đại phu nhân bị chuyện như vậy giằng co một đêm, hiện tại cũng mệt mỏi, phân phó Tử Uyển chăm sóc vết thương của Hà An Viện thật tốt, bản thân tự về phòng nghỉ ngơi.
Chuyện của Chung Tình đã qua, bà dĩ nhiên là muốn rời đi rồi.
Bà không quay đầu lại nhìn Hà An Viện, nhưng bà lại biết ánh mắt Hà An Viện, nhất định đang nhìn mình chằm chằm!
Bà lại ngoảnh mặt làm ngơ, nếu Hà An Viện thật sự thấy Chung Tình rất dễ đối phó, cứ tiếp tục như vậy... Chung Tình không phải là cá dưới dao, mặc người ta chém giết!