Mà bà xuất thân ở nơi phong nguyệt (ý chỉ những nơi không đàng hoàng), từ lúc nhỏ đã luyện cười phải quyến rũ, luyện xinh đẹp, đương nhiên cũng luyện những thủ thuật trong mấy trò cờ bạc.
Bà là hoa khôi của Hoài Hà, lúc gả vào nhà giàu, không biết bao nhiêu đàn ông đau lòng, phá nhiều mộng của họ.
Đương nhiên, cũng không biết lúc có bao nhiêu chị em ở đây ao ước được như bà.
Những người phụ nữ ở Hoài Hà nhiều không kể xiết, phụ nữ xinh đẹp đếm không hết, người nào lại không có chút bản lãnh, nhưng mười năm này, nhắc tới hai chữ Hoài Hà, người ta vẫn nghĩ tới bà... Không vì cái gì khác, chỉ vì, bà gả đến nơi thật tốt!
Dì tư quá không nhịn được có chút xuất thần, kỹ thuật chơi bài của bà rất tốt, hơn nữa nhiều năm như vậy không biết bao nhiêu đêm, bà đã bồi người khác đánh bài.
Mà nay, Thiếu tướng nói ra, bà cũng là có mấy phần vui vẻ ra mặt, tựa như thẹn thùng, tựa như trách mắng, nói tóm lại, làm cho đàn ông nhìn vào, chính là giống như run sợ,: “Thiếu tướng chắc là đang trêu chọc tôi quá, biết rõ xuất thân của tôi không tốt, từ nhỏ đã chơi những cái như vậy, nhiều năm như vậy không động vào, tay nghề không như trước nữa, hiện tại lại còn nhắc tới, rõ rệt là chọc tôi đau lòng!”
Dì tư nói xong, cả người đều run rẩy, hơn nữa run rẩy vô cùng có “phong cách”, là người bình thường không có trải nghiệm, không được luyện tập, sẽ không biết được mà bị mị hoặc.
“Thiếu tướng thật là nói giỡn... Mạt chược không phải thú vui tốt, ở nhà họ Dịch không cho phép... Đại tỷ cũng cấm rồi, Thiếu tướng nói muốn chơi, chả phải khiến cho mọi người mất hứng sao?”
Ở nơi này, ngây ngốc lâu như vậy, người nào là người mềm dẻo nhất?
Huống chi, Dì tư trong ngày thường là người ồn ào... Nói chuyện không che đậy, gặp phải việc tai họa cũng sẽ lên tiếng nhạo báng đôi câu, dĩ nhiên là không thể rời bỏ bệnh nghề nghiệp của mình.