Hắn sợ sau khi hắn đi vào sẽ làm bọn họ mất vui.
Không bằng trở về xe, lặng lẽ chờ.
Xem ra hôm nay, cô thật sự rất vui... Chỉ cần làm cho cô hài lòng là được rồi!
Vẻ mặt Dịch Giản nhàn nhạt, thái độ lãnh đạm, nhắm mắt lại, toàn thân tản mát ra khí tức lạnh nhạt.
Từ Ngang xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn Dịch Giản, không biết Thiếu Tướng lúc này như thế nào... Nhưng hắn lại cảm thấy, Thiếu Tướng lúc này đang cực kì kiên nhẫn.
...
Bất tri bất giác, sắc trời đã dần tối.
Chung Tình phát hiện, đã trôi qua cả buổi chiều.
Món nợ này, Dịch Giản đã sớm kết, ba người đi xuống lầu, Chung Hân vốn định đưa Chung Tình về nhà họ Dịch, nhưng lại nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, bên trong là vẻ mặt lạnh nhạt của Dịch Giản.
Từ Ngang xuống xe, mở cửa xe ra.
Chung Tình đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cô nhìn Chung Hân, viền mắt lập tức đỏ lên, sau buổi gặp mặt này, tuy bọn họ ở cùng một thành phố, nhưng lại không biết khi nào mới có thể gặp lại nhau.
“Chung Tình...” Viền mắt Chung Hân cũng đỏ lên, mũi cũng đỏ, Tiểu Bảo Bảo nằm trong ngực của cô dường như cũng cảm nhận được mẹ mình đang khổ sở, cũng oa oa khóc lên: “Em phải giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt chính mình, có thời gian hãy gọi điện thoại cho chị nhé, chị sẽ đến gặp em.”
Trong lòng Chung Tình khó chịu, gật đầu: “Biết rồi, chị hai chị cũng vậy nha, có thời gian thì cùng Trác Nhiên đến thăm em.”
Chung Hân gật đầu, đưa con cho Trác Nhiên, đưa tay ra ôm Chung Tình thật chặt.
Hồi lâu, Chung Hân mới nín khóc mà mĩm cười nói với Chung Tình: “Em coi trí nhớ của chị này, Trác Nhiên tự mình chuẩn bị lễ vật kết hôn cho em, xém quên chưa cho em rồi.”
Nói xong, cô quay đầu gọi Trác Nhiên: “Trác Nhiên, ông chồng ngốc này, anh chuẩn bị quà cho em ấy hết rồi, sao chưa đưa cho em ấy nữa?”
Trác Nhiên cũng lập tức nhớ ra, vội vàng lấy ra lễ vật mà mình đã chuẩn bị, đưa cho Chung Tình.
Chung Tình hai tay nhận lấy, Trác Nhiên bình tĩnh nhìn cô, nói hai chữ: “Bảo trọng.”