Anh cúi đầu, có thể thấy gáy cô đã đỏ lên.
Cô ấy đang rất xấu hổ.
Cũng khiến anh mê muội.
Anh vươn tay, chậm rãi vỗ vỗ phía sau lưng của cô, nhẹ giọng nói: “Phim chiếu xong...”
Chung Tình chậm chạp không mở miệng, cô chẳng qua là cảm thấy mình xấu hổ muốn chết, cư nhiên tại trước mặt nhiều như vậy người, cùng anh làm những chuyện. Này.
Cô len lén nghiêng đầu, nhìn sang, lại phát hiện rạp phim trống rỗng, không có ai, chỉ còn lại cô cùng anh, cô lúc này mới dám rời khỏi ngực anh.
Anh thấy bộ dáng này, tâm tình không khỏi thật tốt lên, vươn tay, vuốt tóc của cô, sửa sang lại thật đẹp, đầu ngón tay còn chạm vào gương mặt đỏ hồng của cô, thấp giọng nói đến: “Chúng ta đi?”
Chung Tình gật đầu một cái, một câu nói e lệ cũng không nói ra, chính xác mà nói, cả người cảm thấy mọi chuyện mới vừa rồi phát sinh, đều giống như một giấc mộng, cô hoảng hốt muốn chết.
Cô đứng lên, ai biết chuyện mới vừa rồi, anh làm lâu, cơ thể cô nhất yếu ớt, không đứng được, hai chân cũng không còn khí lực, phía dưới ê ẩm căng căng, rất là khó chịu, không cẩn thận thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cũng may anh tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy cô.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy đôi mắt trầm mặc của anh hiện lên tia vui vẻ, cô đương nhiên biết anh nghĩ gì, mặt đỏ lên, cúi đầu, đáy lòng không nhịn được có một chút tức giận!
Trời mới biết, cô như vậy, để cho bất kỳ một người đàn ông nào thấy được, cũng muốn điên cuồng!
Dịch Giản đỡ Chung Tình đứng vững vàng, không dám buông cô ra, cánh môi ở bên tai của cô, thấp giọng hỏi: “Có thể đi sao?”
Chung Tình đỏ mặt, không lên tiếng, cứ thế đẩy anh ra.
Ai biết mới vừa đi hai bước, đã cảm thấy khó chịu đứng không vững, thân thể vừa mềm nhũn, khiến cho Dịch Giản không nhịn được bật cười.
Rèn luyện ít.
Anh đánh giá cô.
Thật là không biết, thời gian trước, ở trên giường bọn họ một đêm làm hai ba lần, cô trở lại trong phòng, có phải hay không cũng cần nghỉ ngơi thật lâu?