Bên trong vẫn yên lặng như trước.
Hà An Viện đẩy cửa ra, đi vào bên trong.
Bên trong rất yên ắng.
Nơi này vẫn được sắp xếp như trước, không có bất cứ sự thay đổi nào.
Đại phu nhân ngồi trước giường, ôm những thứ quần áo mà tiểu thiếu gia để lại lúc trước, một mình rơi lệ.
Hà An Viện đi tới sau lưng đại phu nhân, hàng mi dài hơi run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp dần hiện chút vẻ sầu bi, vươn tay, cầm chiếc lược ở một bên, chải tóc cho đại phu nhân: “Bác, em họ đã đi rồi, bác đừng khóc thương tâm như thế, cuối cùng lại tự hại mình, em họ trên trời có linh thiêng, thấy bác như thế, trong lòng sẽ rất buồn.”
Đại phu nhân không nói gì, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Hà An Viện không nói gì, chẳng qua chỉ im lặng chải tóc cho đại phu nhân.
Trong phút chốc, mái tóc của đại phu nhân đã được búi lên gọn gàng.
Hà An Viện lựa trâm ngọc cài lên cho đại phu nhân, sau đó mới cười khẽ, nói: “Bác, bác xem đi, bản thân tiều tuỵ đi không ít rồi! Bác không nên đau khổ như thế, cũng may lúc tiểu thiếu gia đi đã khiến Chung Tình trở thành người của cậu ấy, chúng ta đợi thêm một tháng nữa sẽ biết rốt cuộc trong bụng cô ta có thật sự có gì không, nếu như thật sự có con, khi đó, bác tự nuôi nấng, còn sợ mình vô hậu sao?”
Cuối cùng vẻ mặt của đại phu nhân đã hoà hoãn hơn.
Nhắc tới bụng của Chung Tình, bà ta có phần tức giận.
“Đúng vậy, Tiểu Viện, nếu con không nói bác vẫn sẽ khó chịu tới chết mất!” Đại phu nhân nói xong, xoay người, thấy Hà An Viện mặc đồ như vậy, hơi ngẩn người rồi không nhịn được mà chỉ trích: “Sao lại ăn mặc như thế? Chẳng ra gì, không có phong phạm của khuê tú gì cả!”
“Bác, là do bác không hiểu thôi!” Hà An Viện đứng bên cạnh đại phu nhân, cười khanh khách nhìn bà ta: “Con cố gắng tìm thợ cắt tóc tốt nhất ở thành phố X để cắt cho con kiểu tóc như vậy, vừa nhìn trông có giống như vừa đi du học về không?”
Đại phu nhân không thể chấp nhận được sự thay đổi của xã hội hiện thời, liếc mắt nhìn rồi lại lắc đầu, không lên tiếng.