Thiếu tướng không hề trả lời.
Vẫn uống từng hớp trà một.
Vậy mà, khi uống hết trà, những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, động tác vô cùng từ tốn, không phát ra bất cứ tiếng vang nào.
Cả người có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế dựa, cầm một chiếc khăn trong tay, trông có vẻ như đang tự hỏi gì đó.
Tử Uyển đợi một chút, không nghe được lời đáp của thiếu tướng, không nhịn được mà lén liếc nhìn anh, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.
Người cách đó không xa, thật sự là một người đàn ông sao?
Da trắng như ngọc, sáng ngời như trong suốt.
Hàng chân mày thanh tú thoáng ẩn hiện dưới lớp tóc đen ngắn.
Sống mũi kiên nghị, cánh môi mỏng mềm.
Đôi mắt kia, rất giống mắt của phụ nữ, nhẹ nhàng như nước mùa thu, quyến rũ vô cùng.
Gương mặt ấy, nhìn thế nào, cũng thấy quá đỗi dịu dàng.
[ truyen
cua tui đốt net ] Nhìn từ góc nghiêng, toàn thân anh ta tản ra chút khí chất lạnh lẽo như băng hàn, đứng từ xa cũng có thể cảm nhận được thứ nhiệt độ có thể làm đông cứng cả băng ấy.
Rét lạnh đến thấu xương.
Không có nơi nào để trốn.
Dịu dàng nhưng lạnh lẽo như băng giá, hai điều mâu thuẫn như vậy lại tập trung trên người của anh.
Nhưng không hề khiến người khác ghét bỏ.
Ngược lại, còn mang theo chút sức hấp dẫn khiến người khác không có cách nào để chống cự.
“Giống như trước.”
Thiếu tướng từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất lạnh nhạt, bất chơt đôi môi mỏng mềm mại như hoa hồng lại bật lên thành một hàng chữ: “Chung Tình, phải đến.”
“Ơ?” Tử Uyển ngẩn người một chút, có hơi kinh ngạc, Chung Tình, dường như là tên của phụ nữ, là nữ hầu của nhà họ Dịch sao?
Có lai lịch gì mà khiến thiếu tướng gọi cả tên thế?
Người hầu ở nhà họ Dịch có phân cấp bậc.
Nữ hầu phục vụ ở các bữa tiệc đều là những người hầu có đẳng cấp cao nhất.
Mà người như Tử Uyển, có thể trở thành người hầu theo bên người bà chủ, tất nhiên chính là cao cấp trong cao cấp.
Cộng thêm việc là người hầu của đương gia chủ mẫu, đương nhiên sẽ biết rõ toàn bộ người hầu của nhà họ dịch như lòng bàn tay, chẳng qua cũng chưa từng nghe cái tên Chung Tình này.
Nói vậy, có lẽ là một nữ hầu mới tới.
Vậy mà, lại là một nữ hầu có lai lịch lớn.
Muôn vàn suy nghĩ dâng lên trong lòng Tử Uyển, nhưng vẻ mặt vẫn rất cung kính mà đáp ứng, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong phòng yên tĩnh hẳn lại.
Thiếu tướng biếng nhác ngáp một cái rất phong tình, chậm rãi đứng lên, vẫn nắm chiếc khăn ấy trong lòng bàn tay, từ từ đi đến chỗ hộc tủ, cầm chìa khoá, mở một chiếc hộp nhỏ.