Khí lực vì hành động vừa rồi mà hao hết, toàn thân cô ta lúc này như bị hư thoát, không thể đứng thẳng, tiểu Vân và Tử Uyển vội vàng đỡ Hà An Viện.
Hà An Viện mở to hai mắt nhìn đại phu nhân, không nói gì, không kêu la, chỉ im lặng lặng lẽ nhĩn nhìn, lại như nhận phải một đả kích lớn, xoay người điên cuồng chạy ra ngoài.
“Tiểu thư... Tiểu thư...” Tử Uyển và tiểu Vân sốt ruột hô lên, sau đó vội chạy theo, lúc này đại phu nhân mới thở dài, tâm phiền ý loạn đứng lên, cũng đi ra ngoài.
Bà ta không thích người phụ nữ Chung Tình kia, nhưng nếu thiếu tướng một lòng muốn kết hôn, bà ta có thể làm gì được?
Chẳng lẽ thật sự trở mặt thành thù với thiếu tướng sao?
Thiếu tướng quan tâm tới anh cả Dịch Phong của cậu ta là thật, nhưng... Có quan tâm thế nào thì người kia cũng đã chết đi, lực uy hiếp còn có bao nhiêu?
“Đại phu nhân, không hay rồi, Hà tiểu thư chạy tới Cố Viên rồi!” Tử Uyển trở về không kịp thở nói với đại phu nhân.
“Đại phu nhân, người mau đi xem xem, Hà tiểu thư nổi tính khó chịu, nói chuyện không xuôi tai, xúc phạm thiếu tướng!” Tiểu Vân cũng nói thêm.
Lúc này đại phu nhân mới gật đầu, chạy qua Cố Viên.
===============================================================
Gió Cố Viên mang chút ẩm thấp.
Hà An Viện lảo đảo đi tới, bên ngoài không có một bóng người, Cố Viên dán đầy giấy hỉ đỏ, đèn lồng lớn lớn nhỏ nhỏ treo đầy, màn trong viện cũng đổi thành vải đỏ thẫm.
Vào phòng, khắp nơi dán đầy chữ hỉ đỏ.
Thật sự là đại hôn, hoàn toàn là thật,
Cô từng rất yêu màu đỏ như thế này, nhưng giờ đây, chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô nhắm mắt thật chặt, một bước vào Cố Viên giống như bước vào một thế giới khác, yên tĩnh tới đáng sợ.
Trong mơ hồ, cô cảm nhận được hương vị của thiếu tướng, băng băng, lãnh lãnh, khiến cả người cô không ngừng rùng mình.
Hà An Viện đi vào trong, tìm ánh sáng, tìm theo âm thanh, lên tầng hai, giẫm lên thảm mềm, chân lại thấy đau.
Lên cầu thang, vừa ngừng lại, cô liền thấy thiếu tướng ngồi đó với Chung Tình, không biết đang nhìn cái gì.