Dịch Giản nghiêng đầu, nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ, đều nhanh chóng lùi về sau, đáy mắt anh, tràn ngập sự thâm thúy không rõ nội dung, còn mang theo một chút hoảng hốt sợ hãi...
Sợ hãi như vậy, cũng là suốt đời suốt kiếp này của anh, cũng chưa từng tồn tại qua...
Ngón tay anh, chậm rãi nắm chặt, nắm thành một tư thế yếu ớt, như là muốn cố gắng gắt gao giữ cái gì đó.
====================================================================
Chung Tình xuống xe, tùy tiện trả tiền, liền hướng bên trong Trác gia chạy vào.
Bên trong thực loạn, rất nhiều thứ đặt ở trong sân, có người hầu khiêng, vận chuyển ra bên ngoài.
Cô biết rõ nơi ở của Chung Hân, đâu tiên là chạy về phía phòng Chung Hân, nhưng đi tới trước cửa, lại phát hiện nơi đó sớm đã khóa chặt.
Nhìn lại chung quanh, cũng im lặng quỷ dị, một người đều không tồn tại ở trong này.
Cô xoay người, vội vàng ra sân của Chung Hân, tìm nửa ngày, rốt cục thấy được một nữ hầu, vội vàng kéo lại, khẩn trương hỏi: “Chị Hai tôi đâu? Bọn họ hiện tại đi nơi nào?”
Nữ hầu nhận ra Chung Tình, thấy được Chung Tình, như thấy được cứu tinh, nước mắt liền không kiềm được hạ xuống, cầm lấy tay Chung Tình nói: “Thiếu tướng bắt mọi người trong Trác gia phải dời đi Tứ Xuyên, có người không muốn đi, lại đều bị cưỡng chế dùng dây cột mang tới nhà ga... Lục tiểu thư, van cầu ngài đừng để lão gia thiếu gia thiếu phu nhân bọn họ đi... Tứ Xuyên cách nơi này xa như vậy, lạ nước lạ cái, đi tới đó, cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa...”
Sắc mặt Chung Tình trắng bệch, quả thật là Dịch Giản làm!
Anh vì cái gì muốn làm như vậy!
Toàn thân cô đều cứng ngắc, nhìn nữ hầu trước mặt ra ngoài một lúc, cô mới xoay người, liền vội vội vàng vàng hướng về phía nhà ga chạy tới.
Xe lửa buổi tối tám giờ rưỡi.
Hiện tại nếu như đi, còn có thể kịp!
Chung Tình ra cửa, rất nhanh tìm xe kéo, cô chưa bao giờ kích động bối rối quá như vậy, sớm đã thở hồng hộc, nhưng vẫn liều mạng chống đỡ.
Chị Hai cũng muốn rời bỏ cô sao? Hay là bị Thiếu tướng cưỡng chế đuổi đi?