Vậy mà, Chung Tình nhưng vẫn tỉ mỉ phát hiện cử động nho nhỏ kia Dịch Giản, lòng cô hoảng hốt, liền cười khẽ với Dương Đình một chút.
Thật ra thì cô cảm thấy, mình sắp khóc lên rồi!
Món ăn rất nhanh liền được đưa lên.
Một bàn người, vây quanh những thứ thức ăn kia, từ từ ăn.
Trên bàn cơm, thỉnh thoảng mọi người sẽ chút uống rượu, Dương Đình cho tới bây giờ đều xử sự hào phóng, quay đầu, thỉnh thoảng cười với Chung Tình, còn thân thiện cầm ly rượu lên kính Chung Tình uống.
Chung Tình không tình nguyện, chậm chạp không động, Dịch Giản nghiêng đầu, khẽ nhắc nhở cô, Chung Tình hồi thần, mím môi, vẫn nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lúc trước, anh đều không để cô uống, nhưng hôm nay, lại bắt cô uống!
Cô uống có chút nhanh, không cẩn thận bị sặc, bị nghẹn ở cổ họng, rất khó chịu, không nhịn được cúi thân, thở hổn hển.
Dịch Giản vội vàng vỗ lưng của cô, dỗ rất nhẹ.
Chung Tình vất vả lắm mới dừng lại, ngồi thẳng người, hơi mang theo vài phần áy náy nhìn mọi người ở chỗ này, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Dịch Giản, không nói tiếng nào.
Dịch Giản lại rất quan tâm Chung Tình, vội vàng bưng một chén nước lọc để cho Chung Tình uống nhuận khí.
Chung Tình uống xong, vẫn cảm thấy trong cổ họng đau rát, giống như bị lửa đốt.
“Chung Tình không biết uống rượu, Giản, sao cậu không nói, cần gì phải bắt cô ất uống, lấy trà thay rượu không phải là tốt sao?” Dương Đình đứng ở một bên, hơi mang theo vài phần chỉ trích nói với Dịch Giản.
Dịch Giản không lên tiếng, nhíu mi, im lặng không nói.
Chung Tình lắc đầu, cố gắng ép mình phải có dáng vẻ tự nhiên hào phóng: “Không sao, mới vừa rồi chẳng qua là không cẩn thận bị sặc thôi.”
Dương đình cười cười, đứng lên, nói: “Tôi đi đến phòng rửa tay.”
Sau đó cô liền đi ra khỏi cửa, ai biết cô mới vừa đi hai bước, vấp chân một cái, cả người trong lúc bất chợt ngã xuống mặt đấy.
Dịch Giản cách gần nhất, thấy tình cảnh như vậy, vội vàng đứng dậy, lập tức ôm Dương Đình té trên đất.
Dương Đình ngất xỉu đột ngột, dọa mọi người một phòng sững sờ theo.