“Cậu biết cái gì?!” Tay Dịch Giản, đột nhiên bóp chặt cổ Từ Ngang, nét mặt nhăn nhó, anh bởi vì tức giận, hơi thở hổn hển, gằn từng chữ nói: “Cậu căn bản cái gì cũng đều không hiểu!”
“Nếu... Tôi muốn cho cô ấy cùng nhau chết như vậy, tôi làm như vậy có ích lợi gì nữa?”
“Cậu có biết không, từ lúc tôi quen cô ấy, đến bây giờ, suốt 7 năm, 7 năm, tôi đều từng bước một an bài mọi việc, mà cậu hiện tại, lại nói với tôi... Để cho cô ấy ở đây, lưu lại, đi theo tôi ở lại nơi chiến trường vô tình tàn khốc này, vậy cậu nói cho tôi biết, tôi làm mọi chuyện, rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa?!”
Tay Dịch Giản, hơi dùng sức.
Từ Ngang mở miệng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, anh cảm thấy toàn thân mình, đều như mất đi khí lực.
Anh biết, Dịch Giản lúc này đây, là thực sự tức giận!
Anh giật giật môi, lại nói không được một câu.
Chỉ là cảm thấy người đàn ông trước mặt, nét mặt, khủng bố làm cho người ta sợ hãi!
Như là bất cứ khi nào có thể đem cả thế giới này, hủy hoại!
Có một phút đồng hồ, Từ Ngang cho rằng chính mình sẽ bị Dịch Giản bóp chết.
Anh nhắm mắt lại, chờ... Tim đập rộn lên chờ...
Đợi một hồi, lại phát hiện, khí lực nắm chjăt cổ mình, từng chút một bắt đầu được lơi lỏng.
Anh mở mắt, nhìn thấy Dịch Giản đã đứng lên, thủ, buông lỏng cổ anh ra.
Biểu tình kiên nghị như vậy, để lộ ra một loại cảm giác cực độ giá lạnh đến từ nơi đại dương sâu thẳm.
Từ Ngang khó khăn đứng dậy, hơi ho khan, bên miệng có vết máu từng chút chảy ra.
Tí tách, rơi trên nền đất, lan ra chói lóa.
Cứ như vậy... Yêu diễm mà quỷ dị.
“Nếu có thể đi... Tôi so với ai khác đều muốn phải rời khỏi... Nếu đi không được... Tôi vẫn hy vọng, cô ấy có thể đạt được giấc mộng của mình.”
Giấc mộng kia... Tôi muốn người một nhà, cùng một chỗ, gần gũi yêu thương sống bên nhau...