Tiểu Vân hơi thở cũng dần bình tĩnh trở lại, từ tai đến ánh mắt Hà An Viện, run lẩy bẩy nhìn qua, hồi lâu, cô mới vươn tay, nhẹ nhàng vỗ ngực mình, nói: “Tiểu thư... Vừa rồi chẳng lẽ thật sự là chúng ta nhìn lầm rồi sao?”
Hà An Viện không nói gì, chỉ để cho Tiểu Vân tiến lên đóng cửa sổ lại.
Cô một mình đứng tại chỗ, hồi lâu, mới quay đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, nói: “Khẳng định chính là anh ấy... Anh ấy muốn đối phó ta... Nhất định là... Anh ấy muốn cho ta sống không bằng chết... Anh ấy vẫn luôn là người tàn nhẫn như vậy, ta trêu chọc anh ấy, anh ấy liền trả thù ta như vậy...”
Tiểu Vân không hiểu từ “anh ấy” từ trong miệng Hà An Viện thốt ra rốt cuộc là ai, chỉ cảm thấy biểu tình lúc này của tiểu thư, mang theo vài phần sụp đổ nói: “Ta thà rằng anh ấy giết ta, cho ta một kết thúc rõ ràng, nhưng cũng không muốn thừa nhận sự tra tấn như vậy... Cô biết không? Tiểu Vân, anh ấy muốn ta tự sát, tự sát... Ta cố tình không, ta không muốn anh ấy chính tay giết chết ta... Ta cho dù chết, cũng muốn chết ở trong tay anh ấy...”
“Tiểu thư, ngài đang nói ai? Ai muốn ngài tự sát?” Tiểu Vân nghe Hà An Viện nói tự sát, có chút hốt hoảng, cô một chữ cũng nghe không hiểu.
Hà An Viện dường như không nghe được Tiểu Vân nói gì, tiêu sái đến bên giường, sững sờ ngồi tại chỗ, nhất định là Thiếu tướng... Anh không muốn mình sống... Cho nên, mới làm như vậy...
Anh muốn nhìn mình từng chút một sụp đổ, từng chút một mất mát, tự sát, hoặc là điên... Sau đó anh thờ ơ lạnh nhạt như xem một tuồng kịch.
Đáy lòng Hà An Viện, tràn ngập đều là nỗi sợ hãi.
Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, tựa vào bên giường, không trả lời vấn đề của Tiểu Vân.
Tiểu Vân cũng sợ hãi, không dám trở về phòng mình, liền ở trong phòng Hà An Viện, bồi Hà An Viện, ở lại một đêm.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Hà An Viện cùng Tiểu Vân hai người mới mơ mơ màng màng ngủ, một người nằm ở trên giường, một người úp sấp trên bàn.
Đợi lúc tỉnh dậy, đã muốn là giữa trưa mười hai giờ, cảm thấy mọi chuyện tối hôm qua, hệt như một giấc mộng, nhưng mà, lại vẫn làm cho sau lưng bọn họ, mờ mờ ảo ảo có chút rét lạnh!