Dịch Giản cầm điện thoại, nghe từng tiếng tút tút bên trong, lòng vô cùng ngọt ngào.
Thật lâu sau, mới xoay người vào phòng họp.
Thanh thản ngồi vào chỗ, thế nhưng anh lại không hề có ý định muốn họp, nhìn ngoài cửa sổ, Bắc Bình Hạ Thiên, nóng rang không chịu nổi, còn có gió mạnh thổi, có thể thấy cố cung mấy trăm năm, hùng vĩ tráng lệ dựng thẳng ở nơi nào.
Khác hẳn với thành phố X
Anh nhớ tới, Chung Tình từng đề cập tới Bắc Bình với mình, nói nơi này có vịt nướng, nước đậu xanh, sao can, còn có hạt dẻ rang đường, ăn cũng thật ngon.
Cô còn nói qua, cô thích ăn nhất hạt dẻ rang đường, ở thành phố X, chỉ có mùa đông mới có hạt dẻ, nhưng lại không ngon như Bắc Bình.
Mẹ của cô là đại tiểu thư ở Bắc Bình, được nuôi lớn trong Tử Cấm thành, tất nhiên Chung Tình với Bắc Bình cũng coi như có liên hệ, sợ là khi cô ăn được hạt dẻ rang đường, cũng là rất lâu trước kia, là do mẹ cô dẫn đến Bắc Bình ăn.
Dịch Giản nghĩ tới đây, không nhịn được mà nở một nụ cưởi ấm áp, cúi đầu, chậm rãi viết mấy hàng chữ trên giấu.
Hạt dẻ rang đường, nước đậu xanh...
Anh nghĩ, đã lâu không tới Bắc Bình, hôm nay tới, liền mua những thứ đồ này về cho cô, sợ rằng sau khi cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ thật cao hứng, hăng hái bừng bừng ôm ăn.
Nghĩ tới đây, tâm tình Dịch Giản cũng khá hơn, giống như có thể cảm giác được mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của cô, mỗi một động tác cùng vẻ mặt thật nhỏ, anh mới phát hiện, thật ra thì coi như có chia lìa, nhưng anh vẫn có thể nhớ kĩ đến như vật.
Anh híp mắt, sau đó bất tri bất giác liền bật cười.
Những người khác thấy Dịch Giản vẫn luôn ít nói ít cười nhận điện thoại xong, trực tiếp ngồi cười khúc khích, cũng hơi ngẩn người theo.
Dịch Giản lúc này mới hồi thần, sau đó nhanh chóng điều chỉnh gương mặt, lòng lại cẩn thận suy nghĩ, cho tới nay, mình chưa từng làm chuyện mất mặt như vậy, nhưng bây giờ... Lại làm như thế.
Có lẽ, thật đúng như câu nói ấy, trên cái thế giới này, luôn có một người, khiến lúc bạn nhớ tới, sẽ biến thành một kẻ ngốc.
Mà kẻ ngốc ấy, trong lúc bất tri bất giác sẽ đánh mất chính mình.