Rõ ràng đã gần đến mùa hè, chắc chắn Cố Viên sẽ không có gió lớn như vậy.
Nhưng, nước hồ không yên.
Nước dậy sóng lên.
...
Dịch Giản ngồi trong quân, trong phòng của mình, không thấy vẻ mặt, đưa lưng về phía cửa sổ, trên mặt rất âm u, không có ánh sáng, môi của anh mím thật chặt.
Cửa sổ mở ra
Gió thổi vào, thổi đến những sợi tóc của anh.
Rèm cửa sổ cuốn lên, thỉnh thoảng quét qua tai của anh, mặt anh tái nhợt, yên lặng, trầm mặc, lạnh nhạt, từ đầu đến cuối chưa từng có bất kỳ tâm tình nào.
Hệt như một pho tượng.
Ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.
Cửa, được mở ra.
Từ Ngang đứng ở cửa.
Anh ta như cảm nhận được nhiệt độ nóng bức trong căn phòng này ấm hơn, hệt như cả người bị đưa vào trong hầm băng, lạnh lẽo đến thấu xương.
Từ Ngang đi tới bên người Dịch Giản, nhìn sườn mặt trong bóng râm của người đàn ông, trong chút tĩnh lặng có chút u buồn.
Anh ta mở miệng, giọng nói rất thấp, “Thiếu tướng... Chung tiểu thư đi rồi.”
Lời của Từ Ngang, hệt như đã rơi vào một cõi hư vô, không hề nhận được bất cứ lời hồi âm nào.
Dịch Giản vẫ duy trì dáng ngồi đó, không nhúc nhích, cũng không nháy mắt một cái, thậm chí, tựa như, ngay cả hít thở cũng không.
Thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Từ Ngang theo bản năng lui ra sau hai bước, cảm thấy hô hấp đã trở lại bình thường, lúc này mới dám mở miệng nói tiếp: “Thiếu tướng... Chung tiểu thư đã đi qua thư phòng, đồ vật bên trong có dấu vết đã bị động qua.”
Lúc này Dịch Giản mới hơi giật mình.
Đi qua thư phòng, động tới đồ?
Nếu đã động vào, chắc chắn đã biết bí mật của anh.
Trong đôi mắt đen của anh mang theo chút lạnh lẽo và thâm trầm, không mở miệng, chỉ đứng lên, đi xuống dưới lầu.
Từ Ngang vội vàng đuổi theo.
Dịch Giản lên xe, Từ Ngang cũng lên theo.
Từ Ngang chuyên tâm lái xe, Dịch Giản một đường không nói gì, chẳng qua chỉ nhìn ngoài cửa sổ, rất yên tĩnh, giống như anh lúc này.
Xe, cuối cùng cũng dừng trước cửa Cố Viên ở nhà họ Dịch.
Từ Ngang vội vàng xuống xe, còn chưa kịp mở cửa xe cho Dịch Giản, Dịch Giản đã tự bước xuống, cất bước, chậm rãi tiến vào Cố Viên.