Hỏi xong mới ý thức được mình đã hỏi điều gì, mặt càng đỏ hơn, nhắm chặt mắt lại, định không nhìn Dịch Giản, lại nghe thấy Dịch Giản cười khẽ, cô không nhịn được mà vươn tay đẩy bả vai Dịch Giản.
Hành động thẹn thùng đó của cô lưu loát mà tự nhiên, Dịch Giản nhìn có chút thất thần.
Cô rất chân thật.
Lại khiến anh điên cuồng mà khó quên như vậy.
Anh chậm rãi đứng dậy, cách cô một khoảng, tự nhiên nhìn cô, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Phong tục.”
Chung Tình nghe được lời như vậy, cũng nghĩ tới một chuyện, một đêm trước hôn lễ, hai người không thể gặp mặt, thì ra là, anh vì những thứ này mới không muốn... Làm những chuyện ấy với cô, Chung Tình không nhịn được mà thầm ngượng ngùng không dứt, cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Dịch Giản nhìn cô một chút, lúc này mới chậm rãi buông tay của cô, tựa như đang thở dài, lại như chỉ là ảo giác, Chung Tình nghe được anh nói: “Như vậy thật tốt... Nhưng nếu vẫn như vậy, thì tốt hơn...”
Đợi đến Chung Tình hồi thần, Dịch Giản cũng đã rời đi.
Trong phòng ngủ lớn chỉ có một mình cô, nằm trên giường, thân thể vẫn chìm trong cơn dục vọng như vũ bão, hệt như khát vọng thân thể không được phát tiết, vô cùng khó chịu.
Cô chui trong chăn, trong đầu toàn là câu nói kia của Dịch Giản, dường như còn mang theo cảm xúc rất đau khổ...
Anh đang nói cái gì, vẫn như vậy thì tốt hơn sao?
...
Tất nhiên nơi này thân thể Chung Tình khó chịu, Dịch Giản cũng chẳng thể tốt hơn.
Anh yêu cô gái kia đến sâu đậm, vĩnh viễn không bao giò đủ, chỉ ước gì hàng đêm được ôm cô, cùng cô triền miên đến chết.
Hiện tại trải qua một đợt giày vò như thế, hạ thân của anh cũng là vừa sưng vừa trướng, rất khó chịu.
Trong đầu anh đều là hình ảnh khuôn mặt ửng hồng của cô, thậm chí còn là lần cô đẩy vai của anh.
Cũng đã qua một thời gian dài nhưng vẫn rõ mồn một trước mắt. Một khi nghĩ tới, đáy lòng cũng khẽ run rẩy.