Dịch Giản cùng Chung Tình chỉ vừa đứng ở cửa, liền nghe được một bài hát, chính là “Đêm Thượng Hải...”
Giọng của cô gái rất mị hoặc.
Chung Tình nhìn lại, lại thấy cô gái mặc một bộ sườn xám màu đỏ, xẻ tà cực cao, chỉ vừa động, liền có thể để lộ ra hai bắp đùi trắng như tuyết, môi đỏ tươi, đội một chiếc mũ đen có màn che, che phần lớn khuôn mặt.
Bởi vì trang điểm quá đậm, không ai có thể nhìn ra dáng vẻ thật của cô gái, cô khoác một tầng áo lụa đen mỏng, tay cầm mic, lắc theo nhịp nhạc, khiến cho lụa đen tung bay, tạo thành muôn vàn hình ảnh.
Khi Dịch Giản mang theo Chung Tình bước vào, bên trong yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Tất cả mọi người quay đầu, nhìn thiếu tướng cùng cô gái hô phong hoán vũ ở thành phố X.
Không ít người có tham gia hôn lễ của Dịch Giản, tất nhiên nhận ra, Chung Tình chính là Thiếu tướng phu nhân, cho nên khó tránh khỏi việc có người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đó chính là Thiếu tướng phu nhân, đã từng là lục tiểu thư của nhà họ Chung, quả thật là xinh đẹp kinh người, sợ là năm nay danh hiệu đệ nhất mĩ nhân của Danh Viện sẽ thuộc về cô ấy rồi.”
“Đây là điều chắc chắn... Cũng không nhìn người sau lưng cô ấy là ai, chính là thiếu tướng đấy...”
“...”
Lời mọi người nói, rất nhanh đã bị tiếng nhạc che lấp.
Sắc mặt Dịch Giản không thay đổi, chẳng qua chỉ mang theo Chung Tình đi tới chỗ ngồi không xa.
Đi qua đến đâu, người người rối rít nhường đường.
Tất cả mọi người cảm thấy rất hoảng hốt, nam tuấn nữ đẹp, đều Mỹ Lệ, khiến người ta cảm thấy như gặp người chốn bồng lai...
Chung Tình vẫn luôn mang theo một nụ cười đoan trang, Dịch Giản lại lạnh lùng, vẫn tạo cho người khác cảm giác không muốn đến gần.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, lập tức có người đi tới, mời rượu, sau đó không khí vũ trường lại bùng lên.
Cô gái trên sân khấu vẫn hát bài hát kia, thỉnh thoảng quay về phía Dịch Giản, ném một mị nhãn.
Chung Tình nhìn, ghé sát vào bên tai Dịch Giản, nhẹ giọng nói: “Cô ta nhìn anh...”