Phía trên là mấy bức tranh, đèn chùm bên trên rất lớn, phía trên còn đính từng khối kim cương.
“Thiếu tướng đại giá quang lâm, thật sự là hiếm có!” Chỉ thấy một người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, tươi cười rạng rỡ.
Dịch Giản không nói lời nào, chỉ hơi gật đầu, hệt như cam chịu.
Nhìn vào bên trong, đèn đuốc sáng ngời.
Nơi đó đã có mấy người tụ tập, nữ có nam có, nam đều mặc tây trang, mà nữ đều mặc váy Tây Dương, để lộ đôi chân trắng noãn, đứng ở nơi đó, khiến lòng người run động.
Nghe được tiếng nói, mấy người kia quay đầu lại, nhìn về phía Dịch Giản cùng Chung Tình, sau đó, chính là vô số tiếng xì xào bàn tán.
“Chưa bao giờ biết bên người Dịch Giản lại có phụ nữ, hôm nay lại mang theo một cô gái như hoa như ngọc như vậy.”
“Không biết đây là tiểu thư nhà ai mà vinh hạnh như thế, được đi bên cạnh Dịch Giản đấy.”
“Thật sự không biết sẽ có trái tim của bao nhiêu cô gái trên đời này sẽ tan vỡ nữa!”
...
Cánh tay trắng noãn của Chung Tình đang khoát lên tay Dịch Giản, khi cô nghe đến mấy lời này, hơi thấp cúi đầu.
Một phòng này có ba bốn cô gái Đông Dương, nhưng chỉ có mình cô mặc sườn xám, mặc dù không tươi mới bằng mấy bộ váy phương tây kia, nhưng lại mang theo chút phong thái, lấn áp hết mọi ánh sáng, khiến tầm mắt của mọi người dồn hết lên cô.
Thì ra là không phải Thiếu tướng không tìm phụ nữ, mà vì anh đang che giấu một người đẹp đến vậy!
Dịch Giản cùng Chung Tình đi vào bên trong, người ở bên trong, cũng hơi chấn động.
Thiếu tướng nhà họ Dịch, đó chính là người có tiếng nhất thành phố X.
Ở thành phố này, anh được cho là có thể lấy thúng úp voi.
Rất nhiều người vừa thấy Dịch Giản đã vô cùng sợ hãi, nhưng những người đó, rất nhanh đã đứng dậy rối rít nói cười với Dịch Giản.
“Hôm nay Dịch tiên sinh tới còn mang theo phụ nữ, thật sự quá ly kì!”
“Tôi nói rồi, hẹn Dịch tiên sinh ra ngoài mấy lần, Dịch tiên sinh cũng không chịu ra mặt, thì ra là kim ốc tàng kiều đấy!”
“Vẫn là mặt mũi của Bạc tiên sinh lớn, vừa từ Anh quốc trở lại, một cú điện thoại đã đưa được Dịch tiên sinh tới rồi.”