Cô e lệ, cũng rất mệt mỏi, không còn sức để nói chuyện, chỉ có thể để mặc anh.
Qua một chút, khi anh trở lại trên giường, cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, anh nằm xuống, ôm chặt cô vào trong ngực, hôn gò má của cô.
Ai ngờ cô lại giật mình, tìm một chỗ thoải mái, dán vào ngực của anh, ôm cổ anh mà ngủ say.
===============================================================
Chuyện Ngụy Phong bị đánh bị thương nặng, Chung Tình vẫn cho rằng đại phu nhân sẽ đến tìm tới cửa, thế nhưng qua một ngày, vẫn còn gió êm sóng lặng.
Tất nhiên Chung Tình rất nghi ngờ, nhưng Dịch Giản cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, đại phu nhân lại không phải người dễ mềm lòng, hơn nữa bên ngoài đều là lời đồn Nguỵ Phong trêu chọc thiếu tướng phu nhân, bị Thiếu tướng dạy dỗ, hợp tình hợp lý như vậy, coi như có là đại phu nhân, trong lúc nhất thời cũng không tìm được cớ gì để chỉ trích Chung Tình.
Cho nên, chuyện này, hệt như đã bị lãng quên.
Cuộc sống hai người cứ trôi qua theo lẽ thường, so với trước, càng thân mật, ngọt ngào hơn rất nhiều, Thiếu tướng vẫn ít nói như cũ, mấy vị dì tới tìm Chung Tình, ăn ăn uống uống trong Cố Viên, trò chuyện, đại đa số đều là khuyên cô chăm sóc thiếu tướng cho tốt, tất cả mọi người đều tới, chỉ có một người vẫn im hơi lặng tiếng, chính là đại phu nhân.
Mấy vị tiểu thư cũng bắt đầu kéo tới Cố Viên, suốt ngày gọi thím Chung Tình, thật ra thì số tuổi lại không kém Chung Tình bao nhiêu, Chung Tình có hơi sửng sốt, Dịch Giản ở một bên ôm cô, nhắc nhở.
Mấy vị tiểu thư vẫn luôn sợ người chú là Thiếu tướng, nhưng lại rất thân với thím của mình, ở lâu lại phát hiện thím là người rất dễ nói chuyện, các vị tiểu thư có lỡ làm gì phạm lỗi, ngay sau đó, liền tìm nơi nương tựa là thím, bọn họ biết, có thím ở đây, chú Thiếu tướng cũng không làm gì quá.
Mà bình thường, những lúc trời nóng nực, chòi nghỉ mát ở trung tâm tương đối mát mẻ, cho nên, Dịch Giản cùng Chung Tình hai người cứ ngồi bên trong, vừa ngồi chính là một ngày.