Hai, hắn ta và Lục Thư Tuyết không quen biết, dù cô ta có là người phụ nữ của Trần Bát Hoang thì hắn ta cũng không cần phải bỏ mạng vì người phụ nữ của kẻ khác.
Tính cách của Bộ Kinh Phong xưa nay đã vậy.
Chương Hằng rất hài lòng, đắc ý, tiếp tục dụ dỗ Lục Thư Tuyết: “Cô Lục, cô xem, trước mắt chỉ có tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất, chẳng phải sao? Ngoài tôi ra thì còn ai có tư cách làm người đàn ông của cô chứ?”
Cơ thể mềm mại của Lục Thư Tuyết khẽ run, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cô ta không ngờ lúc này Bộ Kinh Phong lại tránh ra, chẳng thèm nể mặt mình chút nào.
Quả nhiên…
Không phải ai cũng có thể giống Trần Bát Hoang ư?
Trong đầu cô ta suy nghĩ muôn vàn, rồi không khỏi hiện lên dáng người cao to của Trần Bát Hoang, không kiềm nổi cảm thán.
Biết sao được… người như Trần Bát Hoang sớm muộn gì cũng chết sớm, ai lại muốn trở thành người như anh cơ chứ?
“Cô lục, cô theo cậu Chương đi, chỉ có gả cho cậu ấy, cô mới có thể xoay người trong gia tộc”, Lục Tâm đứng sau cũng nói.
Hắn ta vốn là đệ tử ngoại môn của nhà họ Lục, cơ hội thăng chức đang ở trước mặt, chỉ cần giúp Chương Hằng theo đuổi được Lục Thư Tuyết, vậy cơ hội trở thành đệ tử nòng cốt còn xa sao?
Cùng lúc đó, Lục Tâm cũng đưa mắt ra hiệu, ba người nhà họ Lục xúm tới. Họ đi theo Lục Tâm tới, cũng là đệ tử ngoại môn.
Lục Thư Tuyết hoàn toàn tuyệt vọng, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Nhà họ Lục… đã hủ bại đến trình độ này rồi ư?
Sao tất cả đều là một đám a dua nịnh nọt vậy?
Hôm nay, một cô chủ của nhà họ Lục như mình lại trôi dạt đến tình trạng này thì quả thật là đáng buồn và buồn cười…
Lục Thư Tuyết vô cùng tủi thân, nhưng cô ta không khóc, ánh mắt từ tuyệt vọng trở nên kiên quyết, chẳng ngần ngại nhìn chằm chằm Chương Hằng: “Muốn làm người đàn ông của tôi, vậy thì giết bọn họ trước đi”.
“Hử? Yêu cầu này cũng khá hợp lý”, Chương Hằng cười, quả nhiên chinh phục một người phụ nữ cũng không khó.
Sau đó, ánh mắt hắn ta lập tức lia về phía Lục Tâm.
“Không, cậu Chương, đừng mà!”, thoáng chốc, Lục Tâm như bị thần chết bao phủ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa, cực kỳ sợ hãi: “Tôi…”
Nhưng, hắn ta còn chưa nói xong, một chưởng của Chương Hằng đã bổ lên đầu.
Rắc!
Đầu của Lục Tâm lập tức biến hình, lõm xuống, một đống máu loãng bắn lên nhuộm đỏ tay Chương Hằng.
Vẻ mặt Chương Hằng đầy vẻ thích thú, thoải mái, giết chết Lục Tâm như giết một con chó.
“Chạy mau!”
Ba gã người nhà họ Lục khác không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Thế nhưng, chỉ uổng công mà thôi.