“Không”, Âu Dã Thanh Vũ đáp: “Sao tôi biết tên sát thủ vừa rồi có phải do anh phái đến hay không? Để lại số điện thoại, tôi sẽ liên lạc với anh sau khi điều tra rõ ràng”.
“Được”.
Trần Đức suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Tôi cho cô một ngày. Nếu trong vòng một ngày không có câu trả lời, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Âu Dã, xem thử nhà Âu Dã có mạnh như lời đồn hay không”.
“Chúng ta đi thôi!”
Trần Đức cùng Kỳ Hồng xoay người rời đi, đi ra khỏi sân vận động, Kỳ Hồng có chút buồn bã nói:
“Cậu chủ Trần, thực xin lỗi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này”.
“Không trách cô được”, lời nói của Trần Đức rất nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Âu Dã Thanh Vũ càng như vậy thì chứng tỏ lai lịch của Long Ngâm rất bất phàm, anh đồng ý cho Âu Dã Thanh Vũ một chút thời gian.
Tại nhà họ Vân ở thành phố Ninh An.
Trong một căn phòng toàn là đao binh, Vân Lâu đang kể cho một ông lão nghe cuộc gặp gỡ giữa hắn với Trần Đức ở sân vận động.
Trông dáng vẻ thì ít nhất ông lão này cũng khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Vân Lâu nói xong còn nói thêm: “Gia chủ, ông chuẩn bị xử lý hắn thế nào?”
“Không cần mày lo, cút đi”, ông lão xua tay.
Vân Lâu sững sờ.
Nhưng hắn không hề nổi nóng, sắc mặt rất khó coi, nhanh chóng lui ra ngoài.
“Trần Bát Hoang, mày giết con trai tao, thù này không báo, Vân Huyền Thương Không tao thề không làm người!”
Ngay khi Vân Lâu đi ra ngoài, một luồng sát khí cuồng bạo dâng lên, Vân Huyền Thương Không đấm mạnh vào tủ sách làm bằng thép trước mặt, tủ sắt lập tức lõm xuống.
Trên tường, đao bình cùng nhau rung lên, phát ra tiếng động leng keng.
Mọi người bên ngoài đều nghĩ Vân Huyền Thương Không chỉ là sư phụ của Tạ Phương Kiệt, thực tế thì Tạ Phương Kiệt là con riêng của ông ta, cũng là đứa con trai duy nhất của ông ta!
Ngay cả Tạ Phương Kiệt cũng không biết chuyện này.
Cho đến khi chết, hai bố con vẫn không thể nhận nhau…
Trần Đức ở nhà họ Kỳ hai ngày, anh không lập tức rời đi ngay, thứ nhất vì bố của Kỳ Hàn bị thương quá nặng nên anh phải đích thân ra tay, thứ hai, bởi vì anh còn phải đợi Âu Dã Thanh Vũ kể lại những chuyện liên quan đến Long Ngâm.
Về thân thế lai lịch của anh, anh nhất định phải điều tra rõ ràng.
Có lẽ chỉ có như vậy anh mới có thể tìm thấy bố mẹ của mình, tìm thấy những kẻ chủ mưu đứng sau đối phó với những người anh em đã khuất.
Vào lúc nửa đêm, Trần Đức sẽ nhớ lại hình dáng của những người anh em và An Nhã Hi, mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng anh luôn bị những cơn đau nhói dày vò, chỉ có thể uống rượu mới giải tỏa được.
Đây là chướng ngại tâm lý mà bất luận thế nào, bất luận phải trả giá ra sao anh cũng khó có thể vượt qua được!
Cho dù là mất mạng!
Anh cũng phải tự tay giết hết sạch tất cả những kẻ đứng sau chuyện đó!