“Bát Hoang, chúng ta đi thôi”.
Trong lòng Lâm Dao vẫn đang tràn đầy hưng phấn và kích động, nhìn bàn tay đã biến dạng không ngừng chảy máu của Trần Đức, nói: “Em giúp anh băng bó”.
“Ừm”.
Trần Đức nhẹ gật đầu, Lâm Dao đưa anh đến một biệt viện khác, mặc dù Trần Đức nói không cần mời bác sĩ, nhưng Lâm Đồng Vĩ vẫn gọi bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình đến.
Một số chuyên gia nhìn chằm chằm vào bàn tay bị gãy đến biến dạng và đôi chân bị thương nặng của Trần Đức, vô cùng kinh ngạc.
Một chuyên gia hỏi: “Không biết cậu chủ bị thương thế nào?”
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”, sắc mặt Lâm Đồng Vĩ u ám nói.
“Vâng vâng vâng…”, chuyên gia kinh hãi: “Chỉ là gia chủ Lâm, cánh tay của cậu ấy bị thương rất nặng, với y thuật của tôi, e rằng…”
“Không sao, chỉ cần giúp tôi băng bó đơn giản là được rồi”, Trần Đức xua tay, vẻ mặt bình tĩnh, một chút cũng không giống người bị thương.
Mấy tên chuyên gia liếc nhìn nhau, cuối cùng, Lâm Đồng Vĩ ra hiệu, bọn họ mới giúp anh băng bó, sau đó đồng loạt rời đi.
“Bát Hoang, vết thương của anh… phải làm sao bây giờ?”, Lâm Dao gần như sắp khóc, những vết thương này đều là vì cô, nếu cô không đưa Trần Đức đến nhà họ Lâm thì anh đã không bị thương nặng như vậy.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ mà thôi, chẳng là gì với anh cả”, Trần Đức mỉm cười dịu dàng: “Em chớ lo lắng, anh là thần y, anh sẽ hồi phục nhanh thôi!”
Lâm Dao vẫn cảm thấy rất lo lắng, Trần Đức khuyên mãi, cô mới bình tĩnh trở lại.
“Cậu Trần…”, Lâm Đồng Vĩ rót một ly trà cho Trần Đức: “Chuyện ngày hôm nay vốn là nhà họ Lâm tôi có lỗi với cậu!”
“Lần sau không thể như vậy nữa, nếu tôi biết Dao Dao phải chịu uất ức, mặc kệ chú có phải bố cô ấy hay không, tôi cũng sẽ khiến chú phải trả giá đắt”, Trần Đức nói mà không chút kiêng nể.
Người như Lâm Đồng Vĩ cần phải cảnh tỉnh một phen.
Nếu không, sau này hễ gặp rắc rối, ông ta sẽ vì lợi ích bản thân và gia tộc của mình mà vứt bỏ Lâm Dao.
“Đúng, đúng, cậu Trần nói đúng!”, Lâm Đồng Vĩ cam đoan: “Tôi dùng tính mạng của mình để đảm bảo, chuyện như vầy sẽ không phát sinh thêm một lần nào nữa!”
“Hi vọng là thế”, nghe ông ta nói vậy, sắc mặt Trần Đức mới dịu lại đôi chút: “Chú Lâm, tôi cũng rất xin lỗi, hôm nay đã khiến mọi người sợ hãi”.
“Không sao, không sao, thực lực tu võ của cậu Trần quả thực khiến tôi được mở rộng tầm mắt, dù là ở gia tộc lánh đời cũng xem như rất có bản lĩnh”.
Lâm Đồng Vĩ cảm khái, ông ta nói không sai, tuy Trần Bát Hoang là người trong thế tục, nhưng với thực lực như vậy, trên thực tế, dùng mấy chữ “rất có bản lĩnh” đã là cách nói cực kỳ khiêm tốn.
Với bản lĩnh của anh, dù là trong gia tộc lánh đời cũng có thể xưng là thiên tài.
Trần Bát Hoang sát phạt, quyết đoán, và đủ tàn nhẫn, tất cả những điều này đã khắc sâu trong tâm trí Lâm Đồng Vĩ, e là trong một khoảng thời gian dài, ông ta khó mà quên được.
“Ầm!”
Lúc này một tiếng nổ vang lên, cuối cùng thì khu vực bên ngoài biệt thự cũng sụp đổ, khói bụi mù mịt, tiếng vang như sấm rền.