“Sao Tô An Khê cứ nhằm vào chúng ta thế nhỉ?”, Đàm Thu cạn lời.
Trần Đức không bình luận gì về Tô An Khê mà chỉ nói với Đàm Thu rằng: “Đồ ăn ở đây rất ngon, cậu có muốn ăn cùng không?”
“Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự không đi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phì Tứ kia có vẻ không dễ động đến đâu”.
Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương là thuộc hạ của Phì Tứ, chỉ biết người mời Trần Đức đến là người được Hoàng Dương gọi là Tứ gia.
Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía Lôi Long thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.
Nói thật thì cậu cũng không tin những lời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.
Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớn như vậy thì sao vẫn ăn mặc giản dị, bình thường thế này? Hơn nữa em gái còn đang ở bệnh viện mà không mời người tới chăm sóc?
“Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm, không ăn thì phí”.
Từ khi phát hiện mắt có điều kỳ lạ, Trần Đức luôn cảm thấy đói bụng, từ lúc vào phòng đến giờ anh vẫn ăn không ngừng.
Khi ba cô gái phía Tô An Khê đi ra, anh lại tiếp tục ăn, dường như không hề hoảng loạn chút nào.
“Anh, chúng ta thật sự không chạy trốn sao?”, thấy Trần Đức bình tĩnh như vậy, Đàm Thu lại hỏi.
Tuy rằng bây giờ cậu đã thoát khỏi bóng ma tự ti, nhưng vẫn biết còn sống là còn hy vọng, nếu thật sự động đến người không thể động thì kết quả sẽ rất thảm.
“Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Trong lòng Trần Đức không chút gợn sóng, thậm chí anh còn thấy buồn cười.
Đàm Thu nhìn dáng vẻ điềm nhiên của anh, không biết vì sao trong lòng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, giống như cảm xúc của anh có thể truyền sang cho cậu, vì thế cậu cũng bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bên ngoài phòng VIP.
Lục Hoán Kim và Phì Tứ dẫn theo một nhóm thuộc hạ rất đông đang đứng chờ bên ngoài.
Nơi này là địa bàn của họ, cho dù cứ thế đi vào cũng sẽ không có ai nói gì, nhưng nghĩ đến việc Trần Đức đang ở trong, vẫn nên thông báo trước một tiếng rồi vào thì hơn.
Hai người lăn lộn trong giang hồ đã lâu, tối đó Trần Đức dễ dàng cứu được người ra từ tay cục trưởng, chỉ dựa vào điểm này thôi đã có thể thấy được anh chắc chắn không phải người bình thường.
Họ đã coi Trần Đức là bạn, là quý nhân, vì thế nhất định phải nể mặt.
“Tên nhóc Lôi Long thật có phúc, lát nữa gặp cậu ta, chúng ta cũng phải khách sáo một chút”, Phì Tứ cười ha hả: “Có thể làm bạn với đại ca, tương lai chắc chắn có thể thoả sức phát huy”.
“Tất nhiên rồi”.
Lục Hoán Kim cười bảo: “Họ đến rồi”.
Khi hai người nói chuyện thì cánh cửa phòng VIP đã mở, Lôi Long dẫn các bạn học từ trong đi ra, cậu ta đi đầu tiên, miệng cười rất tươi, cực kỳ đắc ý.
“Lôi Long, chờ một chút”, bỗng nhiên Tống Ngữ Yên đang đi ở cuối cùng, bước nhanh đến trước mặt Lôi Long.
“Ngữ Yên, có chuyện gì vậy?”, thấy người mình thích chủ động nói chuyện với mình, Lôi Long càng thêm tự tin.